Tuổi 48, thấy cuộc sống vô nghĩa khi sự nghiệp ổn, chưa từng yêu
Hàng ngày sau giờ làm, lặng lẽ về căn nhà tuy rộng rãi nhưng lạnh lẽo với tôi dường như là một thói quen.
Tôi sinh ra trong gia đình có hai chị em, thuộc diện nghèo ở quê. Ba mẹ làm nông theo công nhật, thu nhập không ổn định nên chị em tôi phải làm thêm việc để có miếng cơm bữa rau hàng ngày. Tôi nhớ hồi nhỏ đi bán vé số rồi phụ hồ trong xóm khi ở tuổi 13-14, làm gì có chút tiền phụ giúp ba mẹ là tôi không nề hà. Ba mẹ tôi tuy nghèo những luôn cố gắng cho tôi và chị đi học. Chị tôi hết lớp 12 thì đi học nghề, giờ cuộc sống cũng khá, hai bé con nhà chị ngoan, nghe lời. Còn tôi may mắn đậu vào một trường đại học trên thành phố, ngành kỹ thuật.
Mấy năm đại học, tôi xoay xở làm thêm để trả tiền học, nếu còn dư chút thì gửi về cho ba mẹ. Tranh thủ mọi thời gian ngoài giờ học, tôi làm công nhân xây dựng, bốc vác ở cảng hoặc đi rửa chén trong các quán ăn trên thành phố. Tốt nghiệp, tôi xin làm công nhân trong một nhà máy ở địa phương, bắt đầu bằng việc bảo trì cơ bản các thiết bị kỹ thuật trong dây chuyền. Việc không nhiều nên tôi xin làm thêm giờ, miễn là có thêm chút thu nhập. Hai năm sau, tôi thành tổ trưởng bảo trì. Tôi làm việc gần như 30 ngày một tháng, thậm chí có thời gian nhà máy cần đơn hàng gấp, tôi ở lại tăng ca ban đêm.
Do không chi tiêu cá nhân nhiều, tôi tiết kiệm đủ tiền mua một miếng đất rồi xây nhà cho ba mẹ. Tôi tặng họ một sổ tiết kiệm đủ sống đến cuối đời. Tiếc thay, ba mẹ tôi qua đời cùng lúc hồi dịch Covid. Ông bà di chúc cho lại chị tôi căn nhà, còn cho tôi sổ tiết kiệm. Tôi cho hai cháu của mình sổ tiết kiệm, với điều kiện sau này phải dùng để đi học. Nghỉ việc nhà máy, tôi ra kinh doanh riêng. Tôi vẫn duy trì thói quen làm việc liên tục trước đó dù không còn cần thiết.
Nói thêm là hồi ba mẹ mất, tôi bị trầm cảm nhẹ một thời gian. Cũng may có người đồng nghiệp hiểu biết khuyên nên tôi đi khám rồi uống thuốc kịp thời. Thời gian sau đó, tôi và đồng nghiệp đi thăm các làng nghèo miền núi rồi giúp đỡ họ phương tiện để sinh sống. Việc này giúp tôi có thời gian xa công việc, thêm thời gian cho bản thân để hồi phục sau trầm cảm. Một năm trở lại đây, tự nhiên tôi thấy cuộc sống sao vô nghĩa quá. Tôi nghĩ khi ba mẹ mất, nợ tôi đã trả hết ở cõi tạm này. Cuộc sống của chị tôi rất tốt nên tôi không còn lo nhiều nữa. Tôi muốn buông bỏ mọi thứ và nương nhờ cửa Phật. Tôi cảm thấy tâm thật tĩnh tại khi nghe kinh kệ.
Tôi 48 tuổi, là đàn ông, chưa có mối tình nào đúng nghĩa vì không đủ tự tin hồi trẻ và không đủ thời gian khi đã trung niên. Hiển nhiên cơ hội lập gia đình với tôi đang từ từ khép lại, nhưng thôi, tôi cũng không còn quá mong cầu việc đó nữa. Hàng ngày sau giờ làm, lặng lẽ về căn nhà tuy rộng rãi nhưng lạnh lẽo với tôi dường như là một thói quen. Làm bạn với tôi chỉ có bác giúp việc và hai chú chó tôi nhận nuôi từ người bà con. Thỉnh thoảng tôi đi du lịch với bạn bè nhưng cảm thấy cô đơn trong chuyến đi của mình. Tôi từng rất thích lái xe trên các cung đường nhưng giờ lại cảm thấy nhạt nhẽo, đơn điệu.
Có ai đó ngoài kia có cảm giác cuộc sống trống rỗng, vô nghĩa tại một thời điểm nào đó trong đời chưa, đặc biệt ở tầm tuổi như tôi? Các bạn làm gì để vượt qua hay ít nhất để tìm lại cảm xúc trong cuộc sống? Cảm ơn các bạn đã đọc bài chia sẻ.
Khải Minh 01/10/202415 năm chưa một ngày được sống đúng nghĩa
Mình tôi vừa kiếm tiền để chi phí sinh hoạt, trả lãi, tiền nhà, vừa đưa đón, chăm sóc và kèm cặp con học, vậy mà vợ không ghi nhận.
Tôi 34 tuổi, vợ kém 3 tuổi, có hai bé 4 tuổi và hơn hai tuổi. Tôi làm kỹ thuật, vợ làm công nhân gần được một năm. Sinh ra trong gia đình nghèo, đông con nên tôi vất vả từ nhỏ. Năm 18-19 tuổi tôi đã phải gánh nợ vì bố mẹ ốm đau đến giờ. Năm 29...
Đọc thêmNghi em kết nghĩa mà anh trai đưa về sống chung là bồ
Các cháu tôi đôi khi giỡn hay nói những câu đại loại như "cô ôm bố", "bố phơi đồ cho cô"...
Tôi là nữ, có anh trai 40 tuổi, đã có vợ và hai cô công chúa. Anh lập gia đình hơn 10 năm, vợ kém anh hai tuổi, là người chị dâu hiền lành, dễ mến của tôi. Anh làm bên công nghệ, tháng kiếm được hơn 200 triệu đồng. Có lẽ, anh là người đàn ông lý tưởng của rất nhiều người. Anh không đẹp...
Đọc thêmChồng tốt nhưng giấu tôi về những 'nghĩa vụ ngầm' bên nhà anh
Chồng cho em gái và cháu tiền nhưng không bàn bạc, còn bảo: "Có mấy đồng bạc gì ghê vậy", số tiền đó là hơn nửa tháng lương của tôi.
Tôi và anh cưới nhau được 5 tháng. Trong suốt thời gian sống chung, vợ chồng không xảy ra mâu thuẫn gì lớn. Chồng tôi là người yêu thương vợ, thoải mái và biết san sẻ công việc nhà. Khi tôi bận đi làm, anh sẵn sàng đi chợ, nấu ăn, dọn dẹp. Tôi cũng...
Đọc thêmChán nản vì 30 tuổi vẫn chưa có tiền, chưa từng yêu ai
Khi đã 30 tuổi, tôi vẫn chưa có gì trong tay, chưa có tiền, chưa có người yêu, thậm chí chưa có mối tình chính thức nào.
Tôi 30 tuổi, sinh ra trong gia đình không phải hộ nghèo nhưng cũng chẳng phải con nhà giàu. Dù gia đình không có điều kiện lắm nhưng may mắn lại được thương yêu và ủng hộ. Học hết cấp ba, tôi ở nhà làm công việc bản thân yêu thích và đam mê là sản xuất hàng thủ...
Đọc thêmGia đình hạnh phúc nhưng tôi vẫn thấy cuộc sống mông lung
Tôi rất yêu thương vợ con, muốn làm gì đó để giúp thêm cho gia đình nhưng đều thất bại.
Tôi 36 tuổi, sinh ra và lớn lên ở miền Trung, ba mất sớm, mình mẹ tần tảo nuôi chị em tôi lớn khôn. Biết được sự khó khăn của mẹ, anh em tôi nghỉ học từ sớm phụ giúp mẹ, trả bớt nợ chữa bệnh cho cha lúc ốm đau. Trong thời gian làm thuê, tôi tranh thủ học bằng điện, có thu nhập khá hơn chút...
Đọc thêm