Chồng động viên khi tôi dại dột làm mất 330 triệu đồng
Anh nói tôi quên chuyện đó đi, coi như bài học xương máu, hãy nhìn vào ba đứa con mà cân bằng lại cuộc sống.
Gửi tác giả bài "Vợ bảo trả hết nợ mới gần gũi tôi". Đọc bài của bạn, tôi thấy thấp thoáng hình ảnh của mình trong đó.
Tôi là một người vợ, người mẹ của ba con và đánh mất số tiền 330 triệu đồng do sự tham lam, dại dột của mình. Có điều, tôi khác vợ bạn. Tôi không phải bị lừa mà do chơi chứng khoán cơ sở và đầu tư ngoại hối. Tất nhiên, với người có kiến thức, nghiêm túc, đó là kênh đầu tư. Với người không có kiến thức, kiến thức không đủ, ăn xổi như tôi thì là bài bạc. Tôi thấy anh có vẻ muốn giữ gia đình nên kể câu chuyện của mình, hy vọng anh có thêm cái nhìn để xử lý tình huống của bản thân.
Tôi là người phụ nữ truyền thống, chi tiêu tiết kiệm và lo xa. Hai vợ chồng có một căn chung cư, ba mảnh đất (hai mảnh là vợ chồng tôi mua, một mảnh là bố mẹ cho). Thu nhập của chúng tôi khoảng 35 triệu đồng mỗi tháng. Tài sản chúng tôi có đều xuất phát từ tích góp làm công ăn lương mà ra. Ban đầu mới cưới, thu nhập của vợ chồng là 20 triệu đồng, tôi để ra 10 triệu đồng mỗi tháng để tiết kiệm.
Khi tích được 200 triệu đồng, cộng thêm tiền vàng cưới và tiền tiết kiệm trước cưới, vay mượn thêm bên ngoài, chúng tôi mua mảnh đất 700 triệu đồng. Sau vài năm đất tăng giá, chúng tôi bán mảnh đó đi được 3,5 tỉ đồng và lại mua hai mảnh khác ở chỗ rẻ hơn (ở tỉnh khác nhưng vẫn là đất giãn dân). Còn dư chút tiền đất, thêm tiền tiết kiệm của hai vợ chồng và vay thêm 200 triệu, chúng tôi mua căn chung cư trên thành phố của tỉnh ở. Chúng tôi lên thành phố ở là muốn con cái có môi trường học tập tốt hơn.
Sự việc bắt đầu từ khi tôi sinh bé thứ ba cách đây hai năm do nhỡ kế hoạch. Thêm con mà tiền lương tăng chậm (khi đó lương tôi có 11 triệu đồng), tôi bắt đầu nghĩ tới việc tăng thêm thu nhập. Khi đó, văn phòng tôi làm việc, mọi người chơi chứng khoán rất nhiều và có lãi. Tôi cũng đầu tư theo nhưng một thời gian sau bị lỗ mất 50 triệu đồng (chung cảnh ngộ của mọi người trong văn phòng). Tiếc tiền, tôi lại theo một chị cùng công ty tham gia vào thị trường ngoại hối. Ban đầu chơi nhỏ, kỷ luật, số tiền kiếm được cũng ổn. Mục tiêu của tôi chỉ muốn kiếm được 5-7 USD mỗi ngày để bù vào tiền chợ. Rồi sau một hôm thị trường không đi đúng như mình mong muốn, tôi lỗ mất 20 triệu đồng. Cứ thế kéo qua kéo lại, sau bốn tháng tham gia thị trường ngoại hối, tôi lỗ tổng là 280 triệu đồng.
Bạn có biết khi đó tâm trạng tôi thế nào không? Kể từ khi mất 50 triệu chơi chứng khoán cơ sở, tôi đã mất ăn mất ngủ. Cứ nghĩ tới số tiền lỗ bằng bao nhiêu bịch bỉm, hộp sữa, tiền học của con mà nhiều lúc tôi như trầm cảm. Lúc ấy suy nghĩ của tôi chỉ cố làm sao kiếm lại được một phần tiền đã mất. Chính suy nghĩ đó khiến tôi mất thêm gấp gần sáu lần số tiền đã mất. Sai lầm nối tiếp sai lầm, có những đêm tôi khóc cả đêm vì quá xót. Số tiền hai vợ chồng tích góp chỉ vì sự ngu dốt của tôi mà bay theo mây khói.
Lúc ấy tôi khủng hoảng thực sự, không dám tâm sự với chồng. Chồng tôi tốt tính nhưng cọc tính nên tôi lo anh biết sẽ chì chiết mình. Nhiều lúc tôi nghĩ tới việc ly dị chồng để sống một mình. Rồi tôi liên tục "giá như". Giá như mình không tham, giá như mình biết dừng khi mất số tiền nhỏ, giá như mình cứ chịu khó làm công ăn lương như ban đầu,... Nói chung tôi dằn vặt bản thân nhiều lắm tới mức sụt mấy kg.
Sau thời gian bất ổn của tôi, chồng hỏi lý do. Tôi thú nhận và xin lỗi anh. Thái độ của chồng làm tôi bất ngờ. Anh không chì chiết, không trách mắng mà động viên. Anh lấy ví dụ biết bao nhiêu cuộc đời bất hạnh ngoài kia để tôi nhìn vào đó mà xốc lại tinh thần. Anh nói tôi quên chuyện đó đi, coi như bài học xương máu, hãy nhìn vào ba đứa con mà cân bằng lại cuộc sống. Rồi nhờ sự động viên của chồng, tôi thoát ra được cảm giác tội lỗi và quay trở lại cuộc sống hàng ngày. Tôi quay trở lại bận rộn với ba đứa con, với việc tích lũy, tiết kiệm từ đầu. Chồng tôi vẫn vậy, vẫn đưa hết lương cho tôi giữ và tiếp tục tin tưởng vợ.
Sự việc đã trải qua hai năm, tôi luôn coi đó là bài học để không bao giờ tái phạm. Tôi vẫn muốn tăng thu nhập nhưng biết rằng chỉ có lao động thực sự mới giúp mình. Vì thế tôi lao vào học thêm tiếng Trung để chuyển sang công ty khác lương cao hơn. Hiện tại, con còn nhỏ nên tôi chưa chuyển việc vì nhiều lý do, nhưng nhất định trong tương lai gần, tôi sẽ xin công việc mới với mức lương cao hơn hiện tại (tôi sống gần khu công nghiệp nên có ngoại ngữ xin việc rất dễ).
Thế đấy bạn. Ai cũng có những lỗi lầm trong cuộc sống. Bạn sống với vợ nên bạn hiểu vợ là người thế nào nhất. Tôi không bênh vợ bạn vì rõ ràng vợ bạn sai. Tuy nhiên, nếu muốn giữ gia đình, bạn hãy thực tâm tìm hiểu nguồn cơn sự việc để giúp vợ. Chỉ có bạn sống với vợ mới biết tính cách vợ thế nào chứ không phải độc giả.
Mai Hường 19/09/2024Người cũ liên tục làm chuyện dại dột để mong được tôi yêu
Bạn gửi mình những hình ảnh tự làm tổn thương bản thân bạn, khiến mình và mẹ bạn mất ngủ.
Mình là nữ, 32 tuổi, làm lập trình viên, tính cách cục mịch do làm việc trong môi trường nhiều nam giới. Sau khi mối tình đầu tan vỡ, mình không muốn yêu ai. Năm trước, mình quen một bạn ở An Giang qua mạng xã hội. Bạn bị bệnh động kinh và đã tâm sự với mình ngay từ đầu. Mình không để...
Đọc thêmCháu tôi có tư tưởng bạo lực, muốn làm chuyện dại dột
Cháu tôi đang học lớp 10, nhìn ngoài là một cậu bé bình thường ham chơi game nhưng thành tích học vẫn ổn.
Cháu đỗ cấp 3 điểm khá cao và là học sinh giỏi. Chị tôi ly hôn từ khi cháu 3 tuổi. Qua nhiều chuyện, hiện chị và cháu ở với bố tôi. Chị hay phải đi công tác nên cháu chủ yếu ở nhà một mình.
Mọi chuyện cũng chẳng có gì cho đến khi tôi vô tình đọc được nhật ký cháu viết...
Đọc thêmTôi không bao giờ dại dột như lần chung đất với chị gái nữa
Tôi là tác giả bài viết "Chung tiền đầu tư đất nhưng vợ chồng chị gái âm thầm bán mất".
Tôi biết cái sai của vợ chồng tôi là chửi đổng trên mạng xã hội, chỉ là người trong cuộc sẽ hiểu ai nói mình, còn tất nhiên ai cũng sẽ hỏi có chuyện gì nhưng vợ chồng tôi không chia sẻ với ai. Tôi nói chồng xóa đi nhưng anh giờ vẫn còn tức hơn cả tôi, bởi anh vừa bực vì tiền vất vả...
Đọc thêmChia tay khi anh phải ở viện thần kinh lâu dài, liệu tôi có hối hận?
Tôi buồn cho người từng là bạn, đồng nghiệp cũ, người yêu; thương anh mà có lẽ không thể đi đến cùng bởi còn có bố mẹ.
Một tuần vừa qua tôi như gặp cơn địa chấn, thực sự rất sốc, không biết làm gì vào lúc này. Tôi vẫn cố tỏ ra bình thường, cố gắng suy nghĩ lạc quan vì biết nếu không như vậy khó có thể vượt qua sóng gió cuộc đời.
Chúng tôi từng là đồng nghiệp 6 năm...
Đọc thêmTôi là sinh viên trường top nhưng trượt dài trong trầm cảm, game
Tôi không làm, không giao tiếp, không bạn bè, không kiểm soát được thói quen xấu khi ở một mình.
Tôi là sinh viên năm ba của một trường thuộc top đầu trong đào tạo ngành kỹ thuật. Nói như vậy là vì tôi biết mình cũng có chút năng lực để vào được ngôi trường này, nhưng tôi luôn sống trong bất an vì tâm lý bất ổn cùng với CPA ở mức khá, nhưng thấp hơn mong đợi của tôi. Tôi cảm...
Đọc thêm