Bị 'đời tát đến tỉnh' khi nghĩ mình giỏi, sẽ là ông nọ bà kia
Sự lười thay đổi, cộng với nỗi sợ rời khỏi vùng an toàn khiến tôi cứ mãi dậm chân tại chỗ.
Tôi là nữ, 33 tuổi, độc thân. Tôi muốn kể một chút hành trình sự nghiệp của mình không để khoe, cũng chẳng để than vãn, chỉ để nếu ai đó đang thấy lạc lối, chênh vênh thì biết rằng: bạn không cô đơn, mọi chuyện rồi sẽ ổn nếu bạn không bỏ cuộc.
Tôi từng là "con nhà người ta" chính hiệu: học sinh giỏi huyện, giỏi tỉnh, giỏi quốc gia, cấp ba học trường chuyên top đầu, đại học đỗ vào trường top một của cả nước. Hồi đó, tôi từng tin mình sẽ làm nên chuyện, sẽ thành bà này bà kia, kiểu như nhân vật nữ chính trong mấy bộ phim truyền cảm hứng. Nhưng đời không như phim, đời cho tôi mấy cú tát tỉnh người.
Công việc đầu tiên của tôi là nhân viên chứng từ, vị trí gần như thấp nhất công ty, lương lẹt đẹt chẳng hơn công nhân bao nhiêu. Nhưng vì môi trường tử tế, không phải lo thuê nhà, lại mới ra trường nên tôi cứ thế cặm cụi làm suốt sáu năm. Nhiều lúc tôi cũng hoài nghi: "Mình liệu có đang sống đúng với khả năng của mình không?". Tôi khao khát phát triển bản thân nhiều hơn. Nhưng sự lười thay đổi, cộng với nỗi sợ rời khỏi vùng an toàn khiến tôi cứ mãi dậm chân tại chỗ.
Đến một ngày, sau cú sốc tình cảm, tôi tỉnh dậy và tự hỏi: "Ủa mình đang làm gì vậy? Gần 30 tuổi rồi mà chẳng có gì trong tay". Không tình yêu. Không tiền bạc. Không định hướng rõ ràng. Thế là tôi nghỉ việc. Tôi háo hức bắt đầu ở công ty mới, nghĩ rằng đây là nơi để mình bứt phá. Ai ngờ, môi trường ở đó lại là một nốt trầm kinh hoàng: sếp độc hại, đồng nghiệp thị phi, tổ chức rối ren. Có lúc tôi sốc đến mức không tin nổi mình lại rơi vào một nơi như vậy. Nhưng chính chỗ đó lại dạy tôi một bài học lớn: chỗ tưởng là bệ phóng, hóa ra chỉ là chỗ để đời mài thêm cạnh của mình.
Rời khỏi đó với một trái tim đau, một cái đầu mỏi mệt, tôi quay lại công ty đầu tiên - môi trường tôi từng nghĩ lành mạnh để thử sức ở vị trí hoàn toàn mới. Tôi chấp nhận lùi lại, xuất phát thấp hơn các bạn cùng phòng để trau dồi thêm kỹ năng. Nhưng lần trở lại đó không như mơ: đồng nghiệp không còn như xưa, công việc trì trệ, học hỏi chẳng được bao nhiêu. Tôi lại nghỉ.
Sau đó, tôi còn thử thêm hai công ty nữa. Nhưng càng đi nhiều, tôi càng nghe rõ tiếng nói trong mình: "Mình không thể tiếp tục đi làm thuê mãi thế này. Mình phải tự tạo ra nơi làm việc mình muốn". Thế là tôi khởi nghiệp. Tôi bắt đầu với con số không. Một mình. Không tiền. Không đội nhóm. Không ai tin. Thậm chí có người còn nói thẳng: "Cô có cái gì mà đòi làm chủ". Tôi không trách, vì đúng là nhìn bề ngoài, tôi chẳng có gì để thuyết phục ai cả. Nhưng tôi biết rõ mình có kiến thức, có trải nghiệm, có trái tim đủ tử tế để đối xử với nhân viên không như những gì tôi từng chịu đựng. Và tôi có ý chí - thứ tôi đã tôi luyện qua từng cú vấp ngã.
Ngày đầu tiên, công ty có đúng mình tôi. Rồi có thêm một bạn đồng hành. Sau hai năm rưỡi, trời thương, giờ tôi đã có một văn phòng nhỏ xinh, một team gần 20 người, một doanh nghiệp ổn định, không quá lớn nhưng đàng hoàng. Tôi biết con đường phía trước còn nhiều chông gai nhưng nhìn lại chặng đường mình đi, tôi chỉ thấy biết ơn, cả những lúc hạnh phúc lẫn khốn khó, vì tất cả đã tạo nên tôi của hôm nay.
Nếu bạn đang hoang mang giữa muôn ngả, tôi chỉ muốn nhắn: Cứ học, cứ rèn luyện bản thân, cứ bước tiếp. Mỗi trải nghiệm, kể cả cay đắng, đều là hành trang cho ngày mai. Và khi cơ hội đến, bạn sẽ sẵn sàng để nắm lấy. Cố lên nhé. Tôi tin ai có tâm, có chí, sớm muộn gì trời cũng sẽ mở đường cho bạn.
Từ một người từng mông lung, giờ tự chèo thuyền của chính mình.
Thanh Lan 16/06/2025Bị chồng tát 6 cái khi bảo anh đặt mình vào vị trí người vợ
Con tôi đang ngồi chơi, thấy thế khóc thét lên, tôi không còn nhận ra người đàn ông từng nắm tay mình trong lễ cưới giờ lại vậy.
Tôi vừa xin nghỉ việc vì muốn dành thời gian chăm sóc con nhỏ và lấy lại sức khỏe sau sinh. Cứ nghĩ ở nhà tạm một thời gian sẽ được thông cảm, không ngờ lại là chuỗi ngày ngột ngạt hơn bao giờ hết. Cả nhà chồng sợ tôi ăn bám, vài hôm là gọi điện...
Đọc thêmSau vụ va quệt xe, tôi tìm được người đàn ông của đời mình
Năm 2025 này, nếu tôi ế tiếp thì đúng là tròn 10 năm ế chỏng chơ nhưng may thay, kỳ tích ấy đã không xảy ra.
Nhân dịp năm mới, mến chúc tất các anh chị, các bạn và gia đình nhiều sức khỏe, thắng lợi và thành công; riêng các bạn trên con đường tìm kiếm một nửa sẽ sớm gặp được định mệnh của mình. Tôi xin chia sẻ niềm vui nho nhỏ, hy vọng phần nào đó giúp các bạn có niềm tin hơn...
Đọc thêmChồng luôn thể hiện mình giỏi, giàu, đẹp trong khi không có gì
Lúc nào anh cũng cho rằng mình hoàn hảo, tuyệt vời, suốt ngày tự luyến làm tôi rất mệt mỏi.
Tôi lấy chồng được gần hai năm, chưa có con, hồi quen nhau vội vàng không tìm hiểu kỹ. Trong thời gian sống chung, tôi luôn cảm thấy mệt mỏi, ức chế, lúc đó chỉ định nghĩa được chồng mình là người tự luyến và tự cao, mãi sau này xem mạng xã hội nhiều tôi mới biết anh là người ái kỷ...
Đọc thêmNghĩ đến chồng con mình và vợ con tình cũ, tôi kịp dừng lại
Tôi gần 40 tuổi, công việc ổn định, hạnh phúc bên chồng và con trai nhưng thỉnh thoảng vẫn nhớ về tình đầu hơn 20 năm trước.
Ngày ấy, tôi là cô học sinh lớp 10, hàng ngày chỉ biết đi học và về nhà cùng lũ bạn trên chiếc xe đạp băng qua những đoạn đường đất. Một buổi sáng sớm như mọi ngày, trước khi bước chân vào lớp, ngỡ có ai đó lớp bên đang nhìn tôi. Cứ thế buổi sáng...
Đọc thêmChồng chê tôi suy nghĩ như nông dân khi không ép con học giỏi
Tôi lui về hậu phương nuôi dạy con cái cho chồng yên tâm đi làm mà trong suy nghĩ của anh, tôi giờ ngu dốt như vậy.
Tôi 32 tuổi, là bà mẹ hai con, con trai lớn năm tuổi, con thứ mười tháng. Chồng làm ăn xa nhà nên một năm chỉ về thăm mẹ con tầm 3-4 lần. Mọi việc như chăm sóc, dạy dỗ con là trách nhiệm của tôi, còn chồng đi làm kinh tế. Vì sống xa nhau nên dù kết hôn được sáu năm, giữa...
Đọc thêm