Vì tự trọng, tôi thà bỏ lỡ anh chứ không mở lời
Giờ tôi muốn buông tay nhưng không nỡ, tiếp tục thì biết càng kéo dài mình càng tổn thương.
Chúng tôi quen nhau gần hai năm, theo kiểu bạn bè thì đúng hơn. Lúc đầu gặp, tôi đã có cảm tình với anh, nhưng lúc đó chỉ tập trung cho công việc, sự nghiệp, tôi luôn miệng nói chỉ muốn làm bạn, muốn nói chuyện thoải mái, chia sẻ vui buồn, không muốn ràng buộc. Anh cũng nói với tôi vậy, bảo rằng anh cũng giống vậy, không thích ràng buộc.
Chúng tôi làm bạn ngày qua ngày như vậy, lúc đầu ít gặp nhau lắm, tại tôi làm việc ở trung tâm TP HCM, còn anh ở tận Biên Hòa. Sau này do công việc của tôi làm online và stress, ở trong căn nhà trọ 20 m2, tôi ngột ngạt và phải nhập viện nhiều lần vì suy nhược cơ thể. Tôi nhắn cho anh chắc phải đổi môi trường sống. Anh bảo tôi chuyển sang chung cư ở cho thoải mái. Tôi đồng ý nhưng lười tìm nhà. Thế là anh tìm hộ và ký hợp đồng giúp để tôi chuyển sang nhà mới. Chuyển về Thủ Đức gần anh hơn nên cả hai hay gặp nhau. Tôi vẫn chưa có tình cảm gì nhiều với anh nhưng anh luôn giúp đỡ từ việc chuyển nhà, mua đồ đạc, thỉnh thoảng ghé chơi, mua cây xanh trồng ở nhà giúp tôi. Thời điểm này, 2-3 tuần tôi mới gặp một lần.
Chỗ tôi ở có bể bơi, anh lên dạy tôi bơi, vì bảo tôi nên thể dục thể thao để có sức khỏe. Tôi theo học. Sau này anh rủ tôi đánh cầu lông. Lúc này tôi nhận thấy hóa ra anh chơi cầu lông lâu rồi nên đánh rất hay, tôi thực sự ngưỡng mộ. Tôi nhờ anh dạy cầu lông, anh lên tuần 2-3 lần dạy tôi, hỗ trợ tôi học lái ôtô. Để trả ơn anh giúp đỡ, tôi bảo nấu cho anh ăn. Thế là bữa nào lên dạy cầu lông, anh cùng tôi ăn tối rồi mới đi. Lúc tôi bị ốm, anh chạy lên chăm sóc, còn nhờ em họ qua chăm vì sợ tôi ở một mình. Tôi đi du lịch hai tháng, anh chạy lên chăm mèo giùm tôi, dù rất ghét mèo nhưng anh vẫn hốt chất thải cho nó, luôn mồm kêu "mấy con báo nhà em khổ ghê". Mức độ thân thiết của tôi và anh chắc chắn trên tình bạn.
Khi đi chung, bạn bè của hai đứa đều tưởng là người yêu, tôi phản bác luôn rằng "Chúng mình chỉ là bạn bè thôi", tại lúc này tôi không thích anh. Tự nhiên chăm sóc tôi và gặp nhau nhiều quá, tôi rung động, rõ ràng anh không phải gu của tôi. Tối anh rủ tôi vào chơi game. Tôi ngưỡng mộ anh vì anh sống và làm việc có nguyên tắc, có thể thao, có giải trí, còn tôi chỉ biết tập trung công việc, những thứ khác không nghĩ đến. Gặp anh như luồng gió mới, tôi sống vui vẻ hạnh phúc hơn, đầu óc thoải mái hơn, sức khỏe từ lúc chơi thể thao thì ít bệnh hẳn. Tôi bị anh làm cho thành thói quen, cứ lặp đi lặp lại. Chúng tôi còn đi du lịch chung, do anh hứa đưa tôi đi Vũng Tàu. Hai đứa đi trong ngày rồi về vì tôi không thích qua đêm.
Sau này tôi bị lấy lại nhà đang thuê. Vì lười chuyển nhà, trước đó tôi dự định mua nhà năm 33 tuổi nhưng giờ có thể đến sớm hơn. Vậy là tôi quyết định mua nhà. Tôi nhờ anh xem hộ pháp lý và nhà mới. Anh có kể về gia đình anh với tôi, còn dẫn bạn cùng nhà anh đến nhà tôi chơi chung.
Lần đi du lịch chung với đám bạn, tôi nhận ra bản thân ghen khi anh nói chuyện với người con gái khác. Sau đó không hiểu sao tôi lại im lặng. Anh cũng tìm tôi, gọi điện vì thấy tôi không trả lời tin nhắn. Dạo này tôi suy nghĩ rất nhiều về mối quan hệ này. Có thực sự mình cảm nắng, rung động? Phải chăng chúng tôi đang ở tình trạng mập mờ? Những câu hỏi đại loại như: "Anh có thích mình không hay anh chỉ quan tâm vậy thôi, hay với ai cũng vậy?", tôi suy nghĩ hoài nên giờ muốn rời đi. Nếu người ta thích mình, người ta đã chủ động nói ra rồi, tôi nghĩ vậy.
Tôi viết những dòng này thì biết rõ lòng mình chắc chưa buông hẳn được nhưng tôi sẽ cố gắng. Mình 31 tuổi rồi, anh bằng tuổi. Sau năm năm tôi rung động lại, nhưng lại ở trong mối quan hệ mập mờ, trên tình bạn dưới tình yêu. Anh bảo điểm tốt của em là em rất giỏi, rồi hỏi điểm tốt của anh là gì. Tôi chơi với anh như bạn thân nên hay trêu anh thôi, tôi không trả lời.
Tôi không biết đàn ông có tự ti khi so sánh về kinh tế, tài chính với phụ nữ - người mình thích không? Ví dụ tôi có nhà có xe rồi, anh thì chưa. Anh có khi nào nghĩ về những thứ này mà từ chối đến bên cạnh tôi không? Còn con gái như tôi không nghĩ nhiều vậy đâu, chỉ chạy theo cảm xúc thôi. Bên anh, tôi thấy được bình yên, được bảo vệ, được sống thật với chính mình, thế là đủ. Giờ tôi muốn buông tay nhưng không nỡ, tiếp tục thì biết càng kéo dài mình càng tổn thương. Tôi vẫn hy vọng hai đứa có thể rõ ràng hơn nhưng lại không thể nói ra. Do lòng tự trọng cao nên tôi không làm được, thà bỏ lỡ chứ không chịu mở lời hỏi người ta đâu.
Mai Chi 22/05/2024Gần 50 tuổi vẫn luôn ám ảnh về chữ hiếu với mẹ
Tôi càng yêu chiều, mẹ càng lấn tới; bản thân luôn mang mặc cảm, tự ti dù là người có năng lực từ bé.
Tôi gần 50 tuổi nhưng luôn bị ám ảnh về chữ hiếu với mẹ. Từ nhỏ đến giờ tôi luôn chịu sự chi phối của mẹ từ cách ăn mặc, đi đứng, quan hệ với mọi người, hôn nhân, con cái. Nếu trái lời mẹ, tôi sẽ bị mắng nhiếc thậm tệ. Mẹ tự hành xác, đem bản thân mẹ ra để hăm...
Đọc thêmChồng nói chỉ nhắn tin hỏi thử chứ không 'bóc bánh trả tiền'
Anh không nhận đi gái gọi, giải thích do nghĩ có ai phá nên nhắn lại thử xem sao.
Tôi và chồng kết hôn được sáu năm, có một bé gái đáng yêu. Từ lúc yêu nhau cho đến hiện tại, anh là người chồng tốt trong mắt tôi và tôi tin tưởng vào anh tuyệt đối. Đó chính là sai lầm của tôi, cũng vì quá tin anh nên mới đau khổ như hiện tại. Tháng vừa qua, tôi vô tình thấy tin nhắn của một bạn nữ...
Đọc thêmLiệu tôi có hối hận nếu vì chữ hiếu mà từ bỏ người đàn ông ấy
Tôi thấy bình yên bên anh, ba mẹ bảo chỉ là cảm giác, không chịu gặp anh dù chỉ một lần chỉ vì “khắc tuổi, không tốt cho vận mệnh”.
Tôi là người phụ nữ tuổi Tý, sinh ra trong một gia đình truyền thống, nơi mà "tuổi hợp, tuổi kỵ" được coi là một trong những yếu tố then chốt để quyết định chuyện trăm năm. Tôi luôn tôn trọng cha mẹ, biết ơn vì những gì họ đã hy sinh cho tôi...
Đọc thêmBăn khoăn vì hai chữ 'sợ vợ'
Có phải sợ vợ chỉ là cách nói vui, tượng trưng cho sự yêu thương và trách nhiệm mà người chồng dành cho vợ mình?
Tôi 26 tuổi, làm nhân viên văn phòng, luôn suy nghĩ về một vấn đề trong mối quan hệ vợ chồng, đặc biệt là khi nói đến sự tôn trọng và vai trò của mỗi người trong gia đình. Trong xã hội, người ta thường nói đến việc đàn ông sợ vợ, tôi tự hỏi liệu điều này có...
Đọc thêmVợ không tha thứ khi thấy ảnh nhạy cảm trong điện thoại của tôi
Tôi cảm thấy xấu hổ tận cùng, còn vợ xem tôi là bệnh hoạn, thậm chí không muốn nhìn mặt tôi.
Tôi và vợ đều 32 tuổi, có hai bé gái, bốn tuổi và hai tuổi, kinh tế gia đình ổn. Vợ làm nhân viên văn phòng, tôi làm bên công nghệ thu nhập khá và có thể làm việc tại nhà, không cần vào văn phòng. Thế nên sáng và chiều tối, tôi làm nội trợ và việc nhà, phụ vợ chăm sóc các con mỗi ngày....
Đọc thêm