Home
Menu

50 tuổi, nhiều người phụ nữ giỏi, đẹp thích nhưng tôi chưa ưng

Tôi không tìm người hoàn hảo, chỉ mong người đủ sâu sắc để hiểu, đủ mềm để chia sẻ, đủ bản lĩnh để cùng già đi một cách yên ổn.
Tôi 50 tuổi, người Hà Nội, giảng viên một trường đại học có tiếng. Tôi đam mê thể thao, yêu du lịch, biết chơi đàn và có năng khiếu nấu ăn. Về kinh tế, ngoài công việc giảng dạy, tôi còn tham gia luyện thi và đầu tư một vài lĩnh vực nên thu nhập ổn định. Nhà cửa cha mẹ để lại, không vướng bận tài chính, tôi sống thoải mái, có thời gian tận hưởng những thú vui cá nhân.
Tôi từng có gia đình rồi vợ chồng chia tay vì không còn chung quan điểm sống, không ai sai, cũng không có bi kịch. Con gái lớn năm nay vào đại học, hiện sống cùng tôi. Tôi và vợ cũ giữ mối quan hệ tôn trọng nhau, cùng lo cho con. Mọi thứ diễn ra trong sự văn minh và chừng mực, như cách tôi chọn sống. Bạn bè nhận xét tôi vui tính, biết cách trò chuyện và thấu hiểu tâm lý. Ở trường, sinh viên quý mến, gọi tôi là "thầy quốc dân", tôi nghe, cười cho qua, nhưng trong lòng cũng thấy ấm.
Tình yêu, với tôi, chưa bao giờ thiếu. Nhưng cái tôi thiếu, có lẽ là điểm dừng. Nếu chỉ cần tình yêu qua đường chẳng khó, nhưng tôi cần nhiều hơn thế: một người đồng hành, hiểu chuyện, có chiều sâu và đủ tinh tế để chia sẻ cuộc sống cùng nhau. Một trong những mối quan hệ khiến tôi day dứt nhất là với một người phụ nữ tôi gặp trong lần được mời giảng dạy tại doanh nghiệp lớn. Cô ấy là giám đốc truyền thông của tập đoàn, người phụ nữ bản lĩnh, thông minh, sắc sảo và vô cùng cuốn hút. Chúng tôi nhanh chóng tìm được điểm chung trong tư duy và cách nhìn nhận vấn đề. Những cuộc trò chuyện giữa tôi và cô ấy, dù là về công việc, xã hội hay nhân sinh đều sắc nét, thẳng thắn và kích thích trí tuệ. Ở cô ấy, tôi thấy sự chủ động, tinh tế, tự tin, những phẩm chất khiến tôi vừa ngưỡng mộ vừa... e dè.
Tôi sợ những người phụ nữ quá giỏi. Tôi không chắc mình có thể nắm bắt được họ. Họ độc lập, tự chủ, luôn biết mình muốn gì, điều đó khiến tôi cảm thấy mình không có chỗ để "che chở", không còn khoảng không để được là người dẫn dắt. Tôi linh cảm có điều gì đó... không an toàn. Một người phụ nữ như cô ấy không thuộc về ai, kể cả khi đang ở trong một mối quan hệ. Thế là tôi chủ động rút lui. Chúng tôi chia tay nhẹ nhàng, không oán trách. Sau đó, tôi suy sụp một thời gian. Không ầm ĩ, không ai biết, chỉ là tôi lặng đi, tự hỏi mình có đang bỏ lỡ một điều gì quý giá, chỉ vì những nỗi sợ mơ hồ. Chính trong giai đoạn đó, tôi quen cô sinh viên, không phải học trò tôi. Em xinh đẹp, trong sáng, hay nũng nịu, một người hoàn toàn đối lập. Ở bên em, tôi được là chính mình, không phải gồng, không phải dè chừng. Em ngưỡng mộ tôi, lắng nghe tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt ngây thơ đến mức tôi thấy mình được xoa dịu.
Càng tiếp xúc, tôi càng nhận ra giữa mình và em là hai thế giới. Tôi nói về nhân sinh, em nói về mạng xã hội. Tôi trầm lắng, em hồn nhiên. Thứ tôi cần là sự đồng điệu trong tâm hồn, không phải một bóng hồng để ngắm. Em giống một bình hoa đẹp, nhưng thiếu sức sống thật sự. Mỗi khi em kể về những thú vui, tôi chỉ thấy trống rỗng. Dù em không sai nhưng tôi biết mình không thể gắn bó với một người không thể chia sẻ được chiều sâu nội tâm.
Rồi tôi gặp một đồng nghiệp khác trường trong một đợt tập huấn. Cô ấy không quá nổi bật nhưng có nét duyên thầm, nói chuyện khéo, cười nhẹ nhàng và biết lắng nghe. Ở em là sự vừa vặn, sự chừng mực mà một người đàn ông từng trải như tôi đánh giá cao. Em từng có gia đình. Tôi không ngại chuyện quá khứ, ai chẳng có dăm ba điều đã qua, nhưng lòng tôi lại chần chừ. Không phải vì e ngại con riêng hay trách nhiệm mà tôi có nỗi sợ khác: sợ rằng gia đình danh giá của tôi sẽ không chấp nhận em; sợ vợ cũ, một người phụ nữ bản lĩnh và có vị thế sẽ coi thường lựa chọn mới của tôi. Sâu thẳm, tôi cũng không muốn bước vào một mối quan hệ mà mình luôn phải biện minh cho sự lựa chọn của bản thân.
Giờ đây, khi đã ngoài 50, tôi vẫn nhiều lúc tự hỏi: ai mới thực sự là người phù hợp với mình? Phụ nữ độc thân ở tuổi 25 trẻ trung, đầy sức sống nhưng chênh lệch thế hệ quá lớn. Tôi từng thử mở lòng, nhưng rốt cuộc cảm thấy mình đóng vai người thầy, người dẫn dắt... chứ không phải một người bạn đời đúng nghĩa. Phụ nữ ở tuổi 29–30, nhiều người độc lập, thành đạt, sắc sảo nhưng phần lớn đã qua cái thời nhẹ nhàng yêu đương. Họ cứng cỏi, phòng bị, hay dè chừng có lẽ đã quen sống một mình quá lâu. Đi cùng họ, tôi không cảm nhận được sự tươi mới, tự nhiên của một mối quan hệ bắt đầu từ cảm xúc thật. Còn những người ngoài 30 từng qua đổ vỡ, chín chắn, thực tế, biết điều nhưng lại mang theo những điều khác: con cái, trách nhiệm, tổn thương cũ. Tôi không chắc mình đủ kiên nhẫn và bao dung để cùng họ vượt qua hết những lớp hành lý cảm xúc đó. Hay nói cách khác, tôi không biết liệu mình có thể sống thật lòng trong một mối quan hệ mà quá nhiều điều phải cân nhắc.
Tôi không tìm một người hoàn hảo, chỉ mong có một người vừa đủ: đủ sâu sắc để hiểu, đủ mềm mại để chia sẻ, đủ bản lĩnh để cùng nhau già đi một cách yên ổn. Nhưng hình như, cái "vừa đủ" ấy lại là thứ khó tìm nhất. Tôi biết mình kén. Tôi không phủ nhận điều đó. Thế nhưng sau từng ấy năm sống, tôi không muốn lựa chọn chỉ để có một người bên cạnh cho "đỡ cô đơn". Tôi cần sự đồng điệu, sự bình yên, sự trân trọng lẫn nhau, không phải một cuộc thương lượng dựa trên điều kiện.
Nhiều lúc tôi cũng tự hỏi: có phải mình đã lý trí quá mức trong tình cảm? Có lẽ thế. Nhưng lý trí là thứ giúp tôi không mắc lại những sai lầm cũ. Chỉ có điều, đôi khi vì quá tỉnh táo, tôi lại để hạnh phúc lặng lẽ đi qua, chỉ vì cứ cân nhắc xem nó có xứng đáng hay không.
Hoài Ngọc 27/06/2025

Nên ứng xử với người bố 'sinh nhưng không dưỡng' như thế nào?

Tôi không có tình cảm gì với bố, cũng không màng tới tài sản của ông, cứ coi như mình không có bố mà sống.
Bố mẹ tôi lấy nhau qua mai mối. Khi tôi nhỏ, chỉ sống với mẹ vì bố đi làm xa, mỗi năm về quê chỉ một hai lần, hầu hết sống ở nhà ông bà nội, dù nhà tôi và nhà ông bà chỉ cách nhau vài chục mét. Cả tuổi thơ tôi cơ cực, nhà nghèo nhưng bố không gửi tiền cho mẹ nuôi chị em... Đọc thêm

Nhìn vợ an phận, tôi thấy ngưỡng mộ những phụ nữ giỏi kiếm tiền

Ngày trước vợ tôi hoạt bát, năng động, bây giờ lại như thể đã tắt lửa.
Tôi 38 tuổi, là kỹ sư phần mềm cấp cao tại công ty công nghệ lớn, thường xuyên phải tăng ca, làm việc với khách hàng quốc tế nên giờ giấc sinh hoạt không cố định. Tôi có khá nhiều mối quan hệ trong ngành, có định hướng phát triển sự nghiệp lên vị trí quản lý cấp cao hoặc tự mở startup riêng trong vài năm... Đọc thêm

Tôi sai khi nghĩ chỉ cần xinh đẹp, giỏi giang, độc thân cũng được

Không lẽ phụ nữ độc thân dù xinh đẹp, giỏi giang đến mấy cũng không bằng cưới được người chồng tử tế, giàu có hay sao?
Tôi là một cô gái nhỏ nhắn, xinh xắn và thường nổi bật giữa đám đông nên có khá nhiều chàng trai theo đuổi từ thời học sinh. Tôi được mọi người nhận xét là hiền lành, tính cách dễ thương với giọng nói ngọt ngào nên nhiều người yêu quý. Trước khi nói... Đọc thêm

Tôi sai lầm khi chọn cô gái xinh đẹp, giỏi giao tiếp làm vợ

Dù không đi làm, em cũng không muốn nấu ăn, giặt giũ hay dọn dẹp trong khi cả ngày chỉ nằm xem phim hoặc lướt mạng xã hội.
Tôi ngoài 30 tuổi, đang giữ vị trí trưởng phòng tại một doanh nghiệp nước ngoài, công việc ổn định, thu nhập khá, nhà riêng, xe riêng. Tôi đã ao ước có một gia đình đúng nghĩa nhưng bây giờ đã trở thành người ly dị, một đời vợ.
Năm ấy, tôi quen em, một cô... Đọc thêm

Chồng luôn thể hiện mình giỏi, giàu, đẹp trong khi không có gì

Lúc nào anh cũng cho rằng mình hoàn hảo, tuyệt vời, suốt ngày tự luyến làm tôi rất mệt mỏi.
Tôi lấy chồng được gần hai năm, chưa có con, hồi quen nhau vội vàng không tìm hiểu kỹ. Trong thời gian sống chung, tôi luôn cảm thấy mệt mỏi, ức chế, lúc đó chỉ định nghĩa được chồng mình là người tự luyến và tự cao, mãi sau này xem mạng xã hội nhiều tôi mới biết anh là người ái kỷ... Đọc thêm