Tôi có tiền, tri thức và địa vị xã hội vẫn bị người thân bạo hành
Tôi không hiền, cũng không ngu, chỉ thương gia đình, không bỏ được người nhà.
Cuộc đời tôi có thể coi là khá ổn định, có chút thành tựu. Tôi 30 tuổi, là phẫu thuật viên, có nhà riêng, thu nhập chín con số, gia đình vợ chồng đều khá giả, không cà phê, thuốc lá, gái gú cờ bạc, một năm nhậu khoảng mười lần (chỉ uống chỗ tình nghĩa, không nhậu quan hệ công việc). Đó là bề ngoài, nhiều người nhìn vào ngưỡng mộ nhưng bản thân tôi thì không. Tôi cảm thấy mình trẻ con, bị coi thường, không được lắng nghe, thấu hiểu. Một phần vì sướng từ nhỏ nên mặt rất trẻ (nhìn như sinh viên), lùn, tay chân ẻo lả, giọng nói non nớt, vẻ ngoài nhìn rất "vô hại".
Trong công việc, ý kiến của tôi thường bị lơ, không được lắng nghe, đồng nghiệp hay "nhờn". Tuy khá bực mình nhưng về cơ bản tôi vẫn kiểm soát được vì mình không "hiền". Trong gia đình, lương tôi gấp năm lần vợ, đưa hết cho vợ, hàng ngày đi làm từ 7h sáng đến 21h, chỉ có thể rửa chén. Tôi không làm việc nhà nên không dám ép vợ làm gì. Vợ không nấu cơm, dọn dẹp, giặt giũ, tôi cũng kệ. Vợ hay coi thường tôi là công tử bột, trách tôi không chiều chuộng đưa đi chơi, không làm việc nhà.
Đỉnh điểm là hôm trước, vợ chửi rồi tát tôi mấy cái (tôi không đánh lại). Bố mẹ thương và tôn trọng anh tôi dù anh không kiếm tiền bằng tôi, làm việc cũng xuề xòa, không quan tâm cha mẹ nhiều. Tôi luôn cố gắng nhường nhịn, làm vui lòng bố mẹ. Đổi lại bố mẹ toàn chê bai, nói xấu, chê tôi ở bẩn, không biết dạy vợ nuôi con. Thỉnh thoảng còn hùa theo vợ chê bai tôi.
Hôm nay vì tôi lười làm việc nhà, bố đánh tôi, ném đồ, ném giẻ lau vào mặt, từ mặt tôi bỏ đi khỏi nhà. Tôi không hiền, cũng không ngu, chỉ thương gia đình, không bỏ được người nhà. Tôi nhẫn nhịn, họ làm tới, đến khi tôi bùng lên thì bị xúc phạm, đánh đập (tôi không thể vô văn hóa, bạo lực hay chửi tục với người thân được). Mối quan hệ càng tệ hơn sau những lần như thế. Đôi khi tôi nghĩ có phải vì mình yêu thương, nhường nhịn gia đình quá nên bị nhờn mặt, coi thường? Thực sự tôi rất buồn.
Thành Hưng 02/06/2024Vợ không tôn trọng dù tôi có địa vị xã hội và kiếm ra tiền
Tôi cảm thấy mình dần mất đi tự tôn của một người đàn ông, một người chồng vì muốn cuộc sống gia đình được bình yên và vui vẻ.
Tôi 30 tuổi, vợ kém hai tuổi, cưới được một năm và chưa có con nhưng đã có kế hoạch cho ra đời thiên thần đầu tiên. Vợ chồng tôi làm chung ngành nghề và công ty với nhau. Vì làm trong ngành kỹ thuật nên tính tôi hơi khô khan, đổi lại tôi không hút...
Đọc thêmChồng là tên lưu manh ẩn trong vẻ trí thức
Tôi nhận ra chồng còn thâm độc, thường xuyên đe dọa khiến vợ con sợ hãi bao năm qua chưa đủ, làm nô lệ của đồng tiền bao năm qua.
Trong những ngày cuối năm, mọi người đang bận rộn kiếm tiền và sắm tết thì nhà tôi chỉ có cành đào nhỏ và ba chậu cúc. Tôi chẳng có tâm trí nào với tết vì lòng ngổn ngang những trăn trở, nghĩ suy về hôm nay và ngày mai. Vợ chồng tôi ly thân được một...
Đọc thêmTinh thần làm việc và thần thái đi xuống mỗi sáng thức dậy
Tôi không biết có nên dũng cảm nghỉ việc, để bản thân nghỉ ngơi thời gian ngắn rồi tìm việc tiếp hay bám trụ lại để có thu nhập.
Tôi 30 tuổi, là nhân viên tại một công ty được xem là ước mơ hồi sinh viên. Dù được nhận vào làm nhưng sau hai tháng thử việc, tôi lại buồn bã nhận ra đó không phải nơi phù hợp với mình. Tôi bị lạc lõng, tinh thần xuống rất nhiều, ảnh hưởng sức...
Đọc thêmBị chồng tát 6 cái khi bảo anh đặt mình vào vị trí người vợ
Con tôi đang ngồi chơi, thấy thế khóc thét lên, tôi không còn nhận ra người đàn ông từng nắm tay mình trong lễ cưới giờ lại vậy.
Tôi vừa xin nghỉ việc vì muốn dành thời gian chăm sóc con nhỏ và lấy lại sức khỏe sau sinh. Cứ nghĩ ở nhà tạm một thời gian sẽ được thông cảm, không ngờ lại là chuỗi ngày ngột ngạt hơn bao giờ hết. Cả nhà chồng sợ tôi ăn bám, vài hôm là gọi điện...
Đọc thêmLấy chồng không tình yêu, tôi sống trong địa ngục trần gian
Khi quyết định ly hôn, tôi biết có thai bé thứ hai, nhà ngoại không có khả năng giúp, tôi đành về lại nhà chồng trong sự nhục nhã chề.
Tôi 37 tuổi, có chồng và hai con, nghề nghiệp tự do, sinh ra ở một làng quê. Bố tôi mất sớm, lúc ấy tôi chỉ hơn một tuổi, mẹ một mình nuôi 3 anh em nên chỉ học hết lớp 12 là tôi dừng lại, vào Sài Gòn làm công nhân phụ giúp gia đình. Tôi rất nóng tính...
Đọc thêm