Anh đột ngột 'biến mất' không cho em biết lý do
Anh đi, không cho em một giây phút để níu kéo, không cho em cơ hội gặp anh lần cuối, không để em được nói lời tạm biệt.
Có những nỗi đau không diễn tả được thành lời, có những nỗi đau không thể gọi tên, nỗi đau ấy tìm đến em kể từ lúc anh buông tay. Chỉ mới đây thôi, bàn tay ấm áp, với cái nắm tay thật chặt ấy đã dìu em qua mọi con đường, góc phố, siết chặt tay em dù ngày nắng hay ngày mưa, dù đông người hay thưa thớt. Em hạnh phúc với cảm giác như thế giới này anh chỉ có mình em.
Khoảng thời gian bên anh, không quá ngắn, cũng chưa đủ dài, nhưng đó là lúc em như được tái sinh trong hạnh phúc của tình yêu. Em đã đắm chìm trong từng khoảnh khắc yêu thương ngọt ngào, trong sự quan tâm đến từng chi tiết nhỏ nhặt nhất, chu toàn nhất mà anh mang đến cho em. Đến hôm nay, em vẫn chưa thể tin được và chưa thể hiểu làm sao một người từng yêu thương em đến vậy, có thể rời xa em dễ dàng và đột ngột như chưa từng yêu thương? Em đã tự dằn vặt mình, chẳng nhẽ em không tốt đến mức làm anh vội vã rời xa?
Anh rời đi, mang theo tất cả những yêu thương, những kỷ niệm. Anh đi, không cho em một giây phút để níu kéo, không cho em cơ hội gặp anh lần cuối, không để em được nói lời tạm biệt, không cho em một lý do đủ rõ ràng để hiểu tại sao chúng ta lại kết thúc theo cách này. Em nhớ anh. Nỗi nhớ cứ dày vò từng giây, từng phút, khiến em nghẹt thở, thế nhưng em không thể làm gì cả. Em không thể chạy đến tìm anh vì anh không muốn gặp. Em không thể gọi cho anh vì anh không còn muốn nghe. Em không thể nhắn tin vì những dòng tin nhắn gửi đi đều bị bỏ lại trong lặng im. Em tự hỏi, có khi nào anh nhớ đến em? Hay với anh, em chỉ là một ký ức đã bị xóa nhòa? Có bao giờ anh thấy một thứ gì đó gợi nhớ về em mà dừng lại một chút, hay lạnh lùng bước qua?
Em từng hy vọng, có thể một ngày nào đó, anh sẽ nhớ em một chút, cho em một lần gặp, dù chỉ là để khép lại mọi thứ. Em vẫn không dừng mong ước một phép màu mang anh trở về bên em. Những ngày không anh, em vẫn vô thức tìm kiếm những điều quen thuộc, những tin nhắn quan tâm vào mọi giờ trong ngày, những lời báo ngủ để cùng nhau đi ngủ mỗi đêm, những buổi gặp nhau bất chợt chỉ vì nhớ nhau, những ngày tay trong tay qua từng góc phố. Tất cả giờ đều biến mất, anh đã không còn ở đây nữa, em cũng chẳng còn là cô gái được anh quan tâm từng chút như ngày nào.
Người ta nói thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương, nhưng với em, vết thương anh để lại không chỉ là nỗi đau mà là cả một khoảng trống chẳng gì có thể lấp đầy. Em vẫn mong một ngày nào đó, khi nỗi đau đã ngủ im, có thể nhẹ lòng khi nhớ về anh, về những tháng ngày từng hạnh phúc cùng anh. Riêng hiện tại, em xin phép được yếu đuối, được nhớ anh thêm một chút, được khóc thêm chút nữa... trước khi học cách chấp nhận và buông. Cảm ơn anh đã đến và đi với em một quãng đường hạnh phúc.
Hiền Hòa 17/03/2025Sau một tháng bạn trai đột ngột 'mất tích', tôi hiểu được lý do
Ngày bạn chở tôi tới sân bay, cùng ngồi đợi và tiễn lên máy bay hóa ra lại là lần cuối cùng chúng tôi bên cạnh nhau.
Câu chuyện của tôi có lẽ cũng có điểm giống với bao người ngoài kia, bắt đầu khi đầu năm nay đăng bài tìm bạn trên mạng. Lúc đầu tôi cũng nghĩ đơn giản thôi, cho mình cơ hội. Mong muốn của tôi là tìm được một người chân thành, có thể đồng hành cùng mình trong...
Đọc thêmVừa đi chơi vui vẻ, ba ngày sau bạn gái đột ngột chia tay
Có người nói cho tôi, em tự ái vì tôi không đưa về nhà chơi, coi em không ra gì nên chỉ đến nhà đón rồi đi chơi ở ngoài.
Bạn gái nói lời chia tay và tỏ ra rất quyết tâm khi chặn liên lạc trên mọi nền tảng mạng xã hội của tôi, không cho tôi đến nhà. Chủ nhật chúng tôi còn đi chơi vui vẻ mà ba hôm sau em đã nói chia tay. Hôm qua tôi đến trả đồ, gặp em và em bảo: "Được rồi anh để...
Đọc thêmBạn trai đột ngột chia tay khi cả hai đang hạnh phúc
Anh bảo không tìm thấy sự an yên khi đến với tôi, cưới nhau về sẽ không có hạnh phúc.
Hôm nay đọc bài: "Bạn trai lấy cớ tôi chưa tinh tế để xa dần", tôi liền viết ngay để chia sẻ với tác giả cũng như tâm sự nỗi lòng mình. Tôi quen anh qua trang hẹn hò, chỉ khác là tôi và anh đều chưa có con. Chúng tôi chênh nhau một tuổi, 37-38 tuổi. Về sự nghiệp, tài chính, chúng tôi khá ổn, đều làm...
Đọc thêmSau một lần đi quá giới hạn với tôi, anh lặng lẽ biến mất
Tôi là con gái, cũng có cảm xúc, có lòng tự trọng nhưng vẫn cố níu kéo, có điều anh đã chặn mọi liên lạc với tôi.
Tôi 30 tuổi, tầm tuổi này ai cũng mong tìm được bến đỗ bình yên, có một người đàn ông để cùng nhau xây dựng gia đình. Tôi và anh quen nhau một thời gian, đủ để tôi nghĩ đến chuyện cưới xin, đủ để đặt niềm tin rằng đây chính là người mình sẽ cùng đi hết quãng...
Đọc thêmKhi sắp mất vợ con, chồng thấy tình cảm với bé đồng nghiệp tan biến
Tôi rất đau khổ, thật lòng đau như muốn tan biến khỏi kiếp người này, cuối cùng tôi đã cho qua, xem nó như cơn ác mộng.
Tôi 32 tuổi, nghĩ mình cũng ưa nhìn, ăn nói vui vẻ, đồng nghiệp và khách hàng đều rất thích nghe tôi nói chuyện. Chồng hơn tôi 4 tuổi, chúng tôi đều làm văn phòng. Chồng tôi thuộc cấp quản lý, tôi chỉ là nhân viên. Chúng tôi có thu nhập ổn định, đủ lo cho tổ ấm...
Đọc thêm