Mẹ mắng tôi đua đòi khi muốn học đại học
Có lúc mẹ la tôi khá nặng: "Nhà nghèo mà đua đòi, sau có làm ông to bà lớn không mà học?".
Thu nhập gia đình tôi chỉ tầm trung bình. Nhà có bốn anh chị em, tôi là đứa áp út. Em út mới học lớp bảy, anh chị tôi phải lo cuộc sống cho gia đình nhỏ của riêng mình. Ba mẹ làm nông, mò cua bắt ốc nuôi các con khôn lớn. Ngày tôi tốt nghiệp cấp ba cũng đến. Ba mẹ và anh trai không ủng hộ mong muốn học đại học của tôi, dù tôi học khá giỏi, hay đứng nhất nhì lớp. Lý do đơn giản là nghèo và cần phải nuôi em út.
Có lúc mẹ còn la tôi khá nặng: "Nhà nghèo mà đua đòi, sau có làm ông to bà lớn không mà học?". Nếu người ngoài nói, tôi không quan tâm nhưng ngay cả người thân cũng nói vậy, thật sự tôi bị tổn thương. Cuối cùng tôi đành đi làm nhưng lúc nào cũng nung nấu chí muốn đi học, ít nhất là cao đẳng cũng được.
Đi làm công nhân, gửi về gia đình rồi lo chi phí trên Sài Gòn, số dư ra của tôi chẳng còn bao nhiêu, học phí các trường cứ tăng vèo. Thật ra muốn đi học, tôi tự lo cũng ổn, nhưng ba mẹ ai lo đây. Sức khỏe ba mẹ ngày càng yếu, thường xuyên chi trả thuốc thang.
Hiện tại tôi đã chọn được một ngành mình muốn theo đuổi nhưng lại mông lung trước kinh tế và tình trạng gia đình. Chẳng lẽ chỉ có thể chọn một trong hai thôi sao? Gia đình hay sự nghiệp học vấn? Chọn sự nghiệp, tôi cảm thấy mình ích kỷ quá, nhưng chọn gia đình về sau tôi sẽ cảm thấy rất tiếc nuối. Không biết có ai giống tôi không? Tôi mong sẽ đọc được những dòng hồi đáp về suy nghĩ của mọi người.
Trần Tú 08/04/2024Có nên bảo lưu việc học đại học để theo đuổi đam mê?
Tôi 20 tuổi, sinh viên năm hai của một trường đại học ở Hà Nội, đang học chuyên ngành Hàn Quốc học
Bản thân thực sự không có đam mê với những môn học tại trường. Nguyên nhân là do ban đầu tôi không tìm hiểu rõ về chương trình học cũng như ngôn ngữ và văn hóa của Hàn Quốc, càng học tôi càng thấy mình không thuộc về nó.
Mỗi ngày đến lớp tôi lại tự hỏi tại sao mình phải học...
Đọc thêmBạn trai 'đùa' quá trớn với cô gái khác trước mặt tôi
Ba tháng nữa chúng tôi tính cưới nhưng tôi sẽ nghĩ lại, anh quá vô tư đến vô tâm, có những hành động để tôi nghĩ nhiều.
Tôi 26 tuổi, bạn trai 27 tuổi, ở gần nhau, chỉ cách ba km. Trước khi quen anh, tôi có hai mối tình nhưng không sâu đậm. Anh chưa yêu ai, mới chỉ thích và nhắn tin nhưng chưa có mối quan hệ yêu đương với bạn nào. Chúng tôi quen nhau trong đám cưới của bạn thân tôi, đó...
Đọc thêmBạn gái nghịch đũa trong bữa cơm đầu tiên ăn với gia đình tôi
Đêm đó, tôi không ngủ được, những hành động kỳ lạ của em cứ quay cuồng trong đầu tôi.
Tôi 27 tuổi, là một lập trình viên. Công việc hàng ngày của tôi chỉ xoay quanh những dòng code và màn hình máy tính, cuộc sống khép kín và đôi khi nhàm chán. Thế rồi, một ngày nọ, tôi gặp em. Em 26 tuổi, là nhân viên chăm sóc khách hàng, sở hữu nụ cười rạng rỡ và giọng nói ngọt ngào đến lạ...
Đọc thêmNhiều lần bạn trai trêu đùa các cô gái khác trước mặt tôi
Sự vô tâm trong những hành động của anh khiến tôi cảm thấy mình không còn là ưu tiên trong lòng anh nữa.
Tôi là nữ, 26 tuổi, bạn trai 27 tuổi. Tôi từng yêu hai người, còn anh chưa chính thức yêu ai. Chúng tôi quen nhau trong đám cưới của bạn thân tôi. Anh thật thà, hiền lành và cố gắng nhiều vì gia đình không khá giả. Anh chỉ còn mẹ, mình mẹ nuôi anh em anh ăn học. Hồi đầu yêu nhau, anh bảo...
Đọc thêmEm trai tính nghỉ đại học khi cùng tôi thừa kế nhà 20 tỷ đồng
Tháng 10 vừa rồi, bác trai (anh hai của ba tôi, 70 tuổi) tặng anh em tôi căn nhà ở quê, giá thị trường khoảng 20 tỷ đồng.
Gia đình tôi có hai anh em, dưới tôi là em trai đang học đại học năm ba tại TP HCM. Bác gọi tôi về để cả hai đồng sở hữu căn nhà nhưng tôi bận, cộng thêm cũng tin tưởng em trai nên tôi để mình em về. Sau đó tôi và em thống nhất sẽ để bác sống trong ngôi nhà đó...
Đọc thêm