Home
Menu

Ba cuộc ly hôn trong con ngõ nhỏ

Ba cặp vợ chồng đó lần lượt tan vỡ; người vì rượu chè, người vì bóng hình khác, người vì những năm tháng già nua chẳng còn muốn nhẫn nhịn.
Ngõ tôi có đến ba cặp vợ chồng bỏ nhau. Cặp thứ nhất, ông chồng cứ hết giờ làm là bia rượu, tối mịt mới về. Thi thoảng nhà ông lại nghe ầm ầm đập phá, loảng xoảng chai cốc vỡ. Bà vợ đáo để đấu với ông chồng gia trưởng mải chơi đều đều tuần hai trận. Rồi cũng chẳng ở được với nhau, bà xách túi vào Nam ở với em, rồi lấy chồng mới. Cô con gái ở lại, ngơ ngác trống trải với ông bố ngủ đường nhiều hơn ngủ nhà, ăn cơm chợ nhiều hơn ăn cơm con nấu. Thỉnh thoảng điên tiết với đời, ông lại lôi con ra dọa đánh, chỉ chửi và dọa, nhiếc móc nó cho bõ cái uất ức của người đàn ông bị vợ bỏ, tuyệt nhiên chẳng dám đánh nó cái nào. Con bé buồn, lủi thủi cơm nước, lầm lũi đi học.
Cặp thứ hai ngay cạnh nhà, không lời qua tiếng lại, không cãi cọ chửi bới. Bỗng một ngày, tôi thấy anh chuyển nhà, chị đứng lặng trên ban công từ lúc xe chở đồ của anh đến tới lúc xe đi. Chị cứ đứng đó, cả khi cái xe đã đi khuất, anh lật đật dắt xe nổ máy cắm cúi lao đi, không một lần nhìn lại. Tôi sang, pha cho chị cốc nước mật ong, kéo chị vào phòng. Người đàn bà như chết nửa phần bỗng òa khóc nức nở. Chị bảo, anh đã rất thành thật rằng anh yêu người khác, dù người ấy chưa đồng ý lấy anh, nhưng anh thực sự cần nói với chị và cần được đến với người ta. Vì anh đã rất thành thật, chị không giữ anh, vì biết có giữ cũng chẳng còn được nữa. Chị có bọn trẻ ở bên là đủ. Dù gì, chị và anh đã có gần 20 năm hạnh phúc. Tôi tin là chị sẽ ổn, tự làm lành vết thương vừa cắt sâu vào thịt, sẽ xây lại cho mình một mái ấm khác, dù có hay không một người đàn ông khác.
Cặp thứ ba, bỏ nhau khi tuổi đã xế chiều, cả hai ông bà về hưu, ra tòa không thống nhất được việc chia đôi tài sản to nhất là cái nhà đang ở. Trong lúc làm thủ tục ly hôn, ông chồng đã kịp sang tên căn nhà cho bà mẹ. Bà vợ cũng chẳng vừa, không chịu đi chừng nào chưa nhận phần chia của, nhất nhất ở lại khẳng định chủ quyền. Bà lập kế hoạch đi kiện ông chồng cũ, từ tổ dân phố, đến hội phụ nữ, qua cả công an phường, lên cả ủy quan và tòa án quận. Ông cũng chẳng vừa, cho mẹ già đi khắp xóm cùng thôn kể tội bà con dâu bất hiếu bất nghĩa. Thỉnh thoảng, rình đúng chủ nhật, cả nhà mở toang cửa biểu diễn chửi nhau cho làng trên ngõ dưới tỏ tường tội lỗi của nhau, lôi cả ông bà tổ tông nhau ra chửi. Con cái đã ở riêng, buồn chuyện bố mẹ, can không nổi, đành lẩn cho xa.
Giờ chuyện của họ không còn là vì cái nhà mà là cuộc chiến sinh tử giữa hai ông bà già từng mấy chục năm đầu gối tay ấp, chẳng còn sống được là bao. Tôi tự hỏi cái gì đã khiến những người từng yêu nhau, khi không còn có thể tiếp tục chia sẻ cuộc sống, bỗng chốc thành ra thù hận căm ghét. Cái gì đã khiến những người từng hết lòng bao bọc, bảo vệ, chờ đợi nhau những năm gian khó quay ra nghi ngờ, xỉa xói, đặt điều chỉ để làm nhau đau đớn. Cái gì đã làm chị hàng xóm cạnh nhà buông tay cho chồng đi lấy người anh yêu, nhận về mình phần thua thiệt mà không oán trách. Có phải vì chị quên đã có thời họ yêu nhau tha thiết, từng làm nhau hạnh phúc, điền đầy đủ vào cuộc đời của nhau, cùng nhau đi chung một đoạn đường, dù không thể đi tiếp cùng nhau thì chỉ thế thôi là đủ.
Thi thoảng bạn bè tụ tập, nhìn những cặp đôi một thời, giờ mỗi người đều đi cạnh một người, đều có mái nhà riêng, thật lòng hỏi thăm, thật lòng vui vì người còn lại không lẻ bóng. Tôi mừng vì lòng bạn mình không chật hẹp, bởi cuộc đời này đã nhiều quá những vết thương, chẳng hàn gắn thì thôi, sao nỡ nói thêm lời cay đắng. Những mối tình đã đi qua, đều đã dạy ta điều gì đó, đều để lại những vết sẹo và cả những kỷ niệm ngọt ngào. Thay vì nói thêm lời cay đắng, hãy gom vào cất trong lòng, như một phần đời đã qua, như một phần người còn ở lại.
Việt Hà 21/05/2025

Tiếc vì không ly hôn chồng khi con còn nhỏ

Anh không bê tha rượu chè cờ bạc nhưng lại cộc cằn, nóng nảy và thô tục.
Tôi và anh tìm hiểu để lấy nhau chỉ trong vòng ba tháng. Khoảng thời gian ít ỏi không đủ để tìm hiểu gì nhiều về nhau, chỉ biết anh là con nhà nghèo, cha mất sớm, ở với mẹ và có việc công nhân viên nhà nước. Tôi thấy anh bề ngoài hiền lành nên nghĩ là người có ý chí vươn lên. Còn tôi xuất thân từ gia đình... Đọc thêm

Mỗi lần bàn về công việc của vợ là lại đi vào ngõ cụt

Tôi ước vợ làm thêm gì đó để tăng thu nhập hoặc khởi nghiệp tôi cũng ủng hộ; vợ cứ dửng dưng như hài lòng với thu nhập hiện tại.
Vợ chồng tôi cưới được bảy năm, có con sáu tuổi, sống ở một thành phố nhỏ thuộc tỉnh lẻ. Tôi làm về xây dựng, trong một đơn vị sự nghiệp nhà nước, làm vài năm thấy không hài lòng với thu nhập nên mở công ty riêng dù biết sếp không thích.... Đọc thêm

Dành thời gian luyện thể thao cùng bạn gái rồi lại bị ngó lơ

Tôi là sinh viên năm cuối, bận học, hôm nào rảnh đều đi làm để kiếm thêm thu nhập, đã có bạn gái.
Dù bản thân còn trẻ nhưng luôn cố gắng lo được cho cô ấy những khoản nằm trong khả năng. Gần như tuần nào tôi cũng dành ít nhất hai buổi đi cùng bạn gái để cô ấy đỡ tủi thân với bạn bè xung quanh. Bạn gái đặc biệt thích đánh bóng chuyền; môn này tôi không chơi, chỉ biết tập... Đọc thêm

Chồng sắp cưới ngỏ ý cho tôi mượn thêm tiền xây nhà cho mẹ

Anh đề nghị cho tôi mượn thêm tiền thay vì vay ngân hàng, với thu nhập hiện tại tôi có thể trả khoản này trong vòng một năm.
Tôi 25 tuổi, đang sinh sống và làm việc tại một thành phố lớn. Mẹ hiện sống một mình ở quê, bố mẹ ly thân từ khi tôi hai tuổi. Bố nghiện rượu và thường xuyên bạo hành gia đình, tôi lớn lên trong sự chăm sóc của mẹ. Nhà tôi nằm ở vùng nông thôn, đến nay... Đọc thêm

Bạn gái cũ cho tôi cầm tay, có nên ngỏ lại lời yêu

Nay khi đã ra trường, tôi tìm được việc làm với mức lương hai chữ số, mong lại được ngỏ lời và cưới em vào tương lai không xa.
Hơn hai năm kể từ ngày tôi và em chia tay, lúc đó tôi bồng bột lắm, chỉ vì ghen tuông vớ vẩn mà tôi đã bỏ em. Em bảo biết sẽ có ngày tôi chia tay, do hai đứa không hợp nhau, tôi lại trẻ con. Sau khi chia tay, tôi lại thấy đời mình trống vắng, nhớ nụ cười... Đọc thêm