Home
Menu

Con trai sống kham khổ dù gia đình tôi có của ăn của để

Mục đích duy nhất của con là tiết kiệm, không vui chơi, không bạn bè, không yêu đương, không còn gì khác.
Tôi 55 tuổi, gia đình trung lưu tại Hà Nội. Gia đình chúng tôi có một căn nhà đang ở và một miếng đất để dành, có khoảng một tỷ đồng đầu tư và một tỷ tiết kiệm. Chồng tôi đã nghỉ hưu và có lương hưu, tôi cũng có nghề nghiệp ổn định và đóng bảo hiểm xã hội. Nhìn chung chúng tôi không giàu có nhưng cũng không quá lo lắng về kinh tế. Điều chúng tôi lo lắng nhất là về cậu con trai duy nhất. Vì chỉ có duy nhất một đứa con nên chúng tôi luôn cố gắng lo cho con đến nơi đến chốn, chưa từng để con thiếu thốn cái gì nên thực sự tôi không biết tại sao con lại hình thành tính cách tằn tiện đến vậy.
Nhìn chung từ nhỏ đến lớn, con là đứa trẻ ngoan ngoãn, học giỏi, vợ chồng tôi không phải lo lắng nhiều. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, vợ chồng tôi lo cho con đi du học. Trong giai đoạn này, con có yêu đương, hẹn hò ở nước ngoài nhưng có vẻ không đi đến đâu. Lúc đó tôi thấy con gọi điện về có vẻ buồn nên dò hỏi qua bạn bè con, chứ con không kể với tôi, nên tôi cũng chỉ biết có thế. Sau khi tốt nghiệp, con xin được việc làm ở nước sở tại và làm việc trong một công ty đó từ đó đến nay gần 10 năm.
Lịch trình hàng ngày của con là thức dậy đạp xe đi làm, hết giờ đi về, tắm rửa, nấu nướng và ăn tối, chơi game một lát, gọi cho tôi và đi ngủ, ngày hôm sau lặp lại như thế. Con ăn uống vô cùng kham khổ, hay mua đồ sắp hết hạn để được giảm giá, buổi tối nấu dư ra một chút để ăn sáng và bỏ qua bữa trưa. Cuối tuần hay ngày nghỉ, con không đi đâu chơi, cũng không gặp ai, chỉ quanh quẩn trong nhà. Mười năm rồi con cũng không về nhà để tiết kiệm tiền vé máy bay, quà cáp họ hàng...
Vì sống như thế nên tất nhiên con không có bạn bè, đừng nói là người yêu. Khi tôi hỏi con về vấn đề này, con bảo hẹn hò rất tốn kém nên không thích, hơn nữa ở một mình đã quen. Khi tôi cố giải thích cho con về hạnh phúc của việc lập gia đình và sống chan hòa trong cộng đồng, con bảo vì tôi quen với cuộc sống gia đình rồi nên không có nó tôi không sống được, chứ con trước nay sống một mình đã quen, không biết đến niềm vui của gia đình, bạn bè nên cũng không có cảm giác thèm khát, thiếu thốn. Tôi rất buồn nhưng cũng không biết nói với con thế nào.
Về vấn đề công việc, tôi có cảm giác con đi làm nhưng không thực sự có đam mê, chỉ làm hết giờ, làm cho xong rồi về. Quan điểm của con là chịu đói nằm co hơn ăn no phải làm. Con hay nói về việc sau khi tích cóp một khoản kha khá sẽ về Việt Nam xây căn nhà nhỏ, ăn rau cháo sống qua ngày và không đi làm nữa. Khi tôi hỏi về dự định tương lai, ý con là tài sản của chúng tôi thì chúng tôi tự giữ và tự chăm sóc bản thân, còn con sẽ tiếp tục cuộc sống tằn tiện, khắc khổ đó đến cuối đời.
Tôi rất buồn và lo lắng. Vì đâu một đứa trẻ thông minh, hiền lành lại trở nên thụ động và chán đời như thế? Sống một cuộc sống như vậy chỉ để tiết kiệm cho tuổi già chẳng phải rất vô nghĩa ư? Nếu con không có đam mê, không có quan hệ cũng như kinh nghiệm sống, liệu chỉ dựa vào số tiền tiết kiệm đó có đủ để vượt qua những biến động cuộc đời không? Tôi phải nói thế nào cho con hiểu rằng cuộc đời này còn nhiều ý nghĩa hơn là việc tiết kiệm bằng mọi giá?
Minh Châu 01/08/2025

Lúc chờ kết quả khám của bố, tôi hiểu cần quan tâm gia đình hơn

Từ lúc đó nhận thức của tôi về sự mất mát đã thay đổi, tôi cần quan tâm đến cha mẹ, gia đình nhiều hơn, giúp cha mẹ có nhiều hạnh phúc hơn bên con cháu.
Tôi 37 tuổi, buôn bán nhỏ, nhà có ba anh chị em. Cha mẹ đã ngoài 60 tuổi, độ tuổi đáng nhẽ được nghỉ ngơi, hưởng thụ tuổi già bên con cháu nhưng vẫn phải lao động quần quật từ sáng đến tối để kiếm tiền. Mục đích kiếm... Đọc thêm

Mẹ chồng giục tôi khám 'xem còn trứng không' khi vừa sinh bé gái thứ ba

Tôi mới sinh xong chưa đầy tháng, bà đã bóng gió chuyện đi khám lại "xem còn trứng không".
Tôi sinh con gái, nhà chồng buồn ra mặt. Sinh đứa thứ hai vẫn là con gái, cả nhà càng im lặng hơn. Đến khi sinh đứa thứ ba, cũng là con gái, mẹ chồng tôi không thèm vào viện thăm cháu. Bà bảo với hàng xóm: "Chắc cái số nhà này tuyệt giống con trai rồi". Lúc đó, tôi nằm viện ôm con, vừa mệt vừa tủi,... Đọc thêm

Hối hận vì không cho con đi khám tự kỷ sớm

Tôi là tác giả bài: ''Tôi thương con nhưng không biết cách chăm'', cảm ơn các bạn đã cho tôi những lời khuyên, giúp tôi hiểu rõ về mình.
Tôi biết nếu nói gì cũng đổ lỗi cho người khác thì thật là thậm tệ, xấu tính. Tôi hiện nay như thế nào là do tôi, tôi chấp nhận. Nhưng về mặt tâm lý, tôi vẫn luôn thầm trách bố mẹ không khéo nên bản thân cũng không được khéo. Bố tôi là người... Đọc thêm

Tôi hối hận khi không khám tiền hôn nhân

Tôi khá chắc chắn con sẽ mang gene này vì gene của chồng luôn lấn át gene của tôi, bằng chứng là con giống y đúc anh.
Tôi viết bài này trong tâm trạng hoảng loạn. Mười năm trước, tôi kết hôn ở độ tuổi 29, còn chồng vừa 30. Anh là người nước ngoài. Một năm sau, chúng tôi chào đón bé gái xinh xắn, đáng yêu. Trước đây, chúng tôi sống ở Việt Nam. Cuộc sống ban đầu của hai vợ chồng khá... Đọc thêm

Gia đình bạn trai sợ anh khổ vì nhà tôi không đủ giàu

Tôi thương anh nhưng không biết làm thế nào, bỏ qua tự trọng để tiếp tục với anh gần năm nay nhưng tình hình chẳng khá hơn là mấy.
Tôi là nữ, 26 tuổi, bạn trai 28 tuổi, cả hai đều có công việc ổn định. Tôi là công chức bên ngành thuế, bạn trai là viên chức. Chúng tôi yêu nhau được gần hai năm, anh dẫn tôi về ra mắt gia đình vào dịp gần tết năm ngoái. Mọi việc tồi tệ bắt đầu... Đọc thêm