Lớn lên cùng tiếng chửi bới, giờ tôi muốn tránh xa gia đình
Tôi hiện tại chỉ giao tiếp xã giao với bố và chị, rất sợ và mệt mỏi khi nói chuyện với họ, chỉ nghe qua mẹ kể tình hình.
Bố tôi gia trưởng, ích kỷ, chỉ sống theo cái mình muốn, không quan tâm và chăm sóc vợ con, còn mẹ tôi cam chịu. Tuổi thơ của tôi suốt ngày phải nghe tiếng chửi tục, cãi vã, bạo lực ngôn từ; việc dạy con cũng tương tự như vậy, chỉ chửi bới là chính. Chị tôi học chưa hết cấp 3 đã nghỉ rồi làm công nhân, không chơi bời nhưng tính ì lắm, không chơi với ai, không thích giao tiếp, ở nhà cả ngày chơi cũng được, thất nghiệp thì ăn bám bố mẹ, đời tới đâu hay tới đó. Mẹ cũng chửi mắng chị rồi lại lo hết cho chị, cùng đi xin việc và mua đất xây nhà cho chị. Cuối cùng chị cũng lấy chồng do mai mối, cuộc sống gia đình chị không khác bố mẹ tôi là mấy, cũng cãi vã và chửi thề suốt. Do nhà bố mẹ và chị sát nhau nên con rể với bố mẹ vợ có nhiều xích mích, không mặn nồng tình cảm gì cho lắm.
Tôi cố gắng tốt nghiệp đại học rồi lên thành phố làm. Sau khi phụ mẹ trả tiền mua đất, xây nhà cho chị, tôi tự lo việc trả góp đất của mình. Trong nhà, tôi chỉ giao tiếp được với mẹ là chính. Tôi cố khuyên giải, thuyết phục bố và chị về cách sống, cách giao tiếp nhưng không được nên không muốn giao tiếp nhiều, chỉ cơ bản nhất có thể. Mẹ là người cam chịu nên sống rất khổ, rồi dạy tôi sống tương tự. Tôi không muốn như thế.
Hiện tôi ở trọ, cách xa gia đình 60 km, rất ít khi về nhà, nếu về thường một đêm lại đi, chủ yếu mỗi tuần nói chuyện với mẹ để hỏi thăm xem mẹ cần gì là giúp. Còn bố với chị, tôi rất hiếm khi chủ động thăm hỏi và ngược lại cũng thế. Nói chuyện với hai người đó, không than vãn thì họ cũng chửi bới người khác cho tôi nghe, tôi không còn muốn nói nhiều ngoài mấy câu xã giao. Bố tôi xưa giờ không quan tâm con sống thế nào, thế nhưng hay trách con cái không quan tâm mình. Chị tôi trước nay cũng không giao tiếp với ai, nếu nói chuyện là lại than vãn cuộc đời, nói xấu chồng.
Tôi thương mẹ nhưng không muốn sống cuộc đời như bà nên cũng không nghe theo những lời dạy kiểu cam chịu của bà. Tôi không biết mình sống như thế liệu có ích kỷ không?
Hoài Lan 01/10/2024Bị chửi bới, đe dọa chỉ vì tiếng trẻ con sinh hoạt thường ngày
Hàng xóm chửi bới, ném đồ vào nhà tôi, suýt đánh mẹ con tôi để "cảnh cáo" chỉ vì tiếng trẻ con đi lại cười đùa trong nhà.
Tôi thuê căn chung cư dạng căn hộ dịch vụ được gần 5-6 năm rồi. Dạo gần đây dưới tầng tôi có hàng xóm mới dọn vào. Họ thuê căn hộ một phòng ngủ thôi nhưng 5 người ở cùng, cặp vợ chồng và một em bé, thêm ông bà ở quê lên thành phố tới chung nhà, giữ...
Đọc thêmChồng chửi bới thậm tệ sau khi tôi đi du lịch cùng công ty anh
Anh bảo tôi không có trách nhiệm với gia đình, bỏ bê con cái, gọi tôi là 'con mắt lé không có tư cách'.
Tôi 35 tuổi, chồng 38 tuổi, kết hôn được 8 năm, sống tại Sài Gòn, có hai con, bé gái sắp vào lớp một và bé trai 3 tuổi. Dịp lễ 30 tháng 4 vừa rồi công ty tôi tổ chức đi chơi xa 5 ngày 4 đêm, một năm đi một lần, bình thường chỉ có 3 ngày 2 đêm, nay đạt doanh số nên mới được đi...
Đọc thêmGánh vác gia đình khi chồng thất nghiệp, giờ tôi ôm món nợ lớn
Cuộc sống của tôi hiện tại rất bế tắc, đến người thân bên cạnh cũng không thể hiểu và lắng nghe tôi.
Chồng tôi rất tệ, anh chỉ biết đổ lỗi dù tôi hy sinh rất nhiều cho gia đình này. Vì những tháng ngày thất nghiệp của anh nên mình tôi phải lo toan mọi thứ, nặng gánh cuộc sống để nuôi hai con. Tôi vất vả mượn nợ ngược xuôi, làm mọi thứ chỉ mong xoay xở ít tiền để lo toan gia...
Đọc thêm10 năm hy sinh vô điều kiện cho gia đình lớn, giờ tôi sống cho mình
Lần này, nếu cần phải hy sinh, tôi sẽ làm điều đó, nhưng cho tổ ấm riêng, cho những người mà tôi sẽ gọi là "gia đình bé nhỏ".
Từ những ngày đầu bước vào đời, tôi đã chọn sống vì gia đình. Hơn 10 năm qua, tôi miệt mài làm việc, gom góp từng đồng, chỉ mong cha mẹ và anh chị em có thể vượt qua những ngày khó khăn. Khi gia đình lâm vào nợ nần, tôi không đắn đo. Cả phần đất nhỏ...
Đọc thêmBị bạn thân khác giới chửi bới nhưng tôi vẫn muốn làm lành
Tôi sống khá trầm, hướng nội, vô tình quen bạn qua game; bạn luôn quan tâm và nhắn tin với tôi, lâu dần tôi nhắn với bạn nhiều hơn.
Tôi kể bạn nghe nhiều chuyện của bản thân, cũng có xu hướng kiểm soát bạn, nói chung là rất phiền. Rồi cả hai cãi vã, tôi không xúc phạm gì bạn mà toàn thấy bạn chửi tôi. Tôi gặp mặt trực tiếp để xin lỗi nhưng bạn không chịu. Hiện tại bạn vẫn...
Đọc thêm