Ân hận vì tuổi trẻ cày cuốc, đến tuổi trung niên trắng tay, bệnh tật
Tôi 45 tuổi, không nhà, không việc, không chồng con, chỉ có cha già và vài căn bệnh.
Cảm thấy lứa tuổi này phải ổn định cảm xúc và tài chính nhưng tôi lại mông lung vô định. Sau bao năm bôn ba làm việc ở thành phố đã bào mòn sức khỏe tâm thần và thể xác của tôi, tôi quyết định nghỉ việc năm 42 tuổi sau khi tích lũy được một số tiền. Trước kia, công việc của tôi liên quan đến quản lý và khách hàng nên căng thẳng và mệt mỏi, nhiều hôm tôi làm về cả người rệu rã. Tôi lại mắc bệnh liên quan thần kinh và tim mạch, tuy không quá nặng nhưng nó bào mòn tôi. Người ngoài không biết vì tôi vẫn bình thường, chỉ có tôi mới biết nó tác động đến mình thế nào nên mới quyết định nghỉ việc vì sợ bị trầm cảm.
Sau khi nghỉ việc, tôi về thị trấn gần nhà cha mẹ, khởi nghiệp cùng bạn và thất bại sau ba năm, giờ gần trắng tay. Cha thì già, tôi không nỡ bỏ đi nữa, vì các anh chị đã có gia đình riêng, dâu rể chỉ thỉnh thoảng về thăm rồi thôi. Ba tôi cũng không muốn làm phiền họ. Giờ có tôi về bên cạnh, ba cũng an ủi và giúp đỡ ba tuổi già. Nhưng ở làng quê, tôi không biết làm gì để ra tiền, cũng không có tài sản gì ngoài cái nhà của cha mẹ đang ở trong hẻm không kinh doanh được.
Ngày trước, tôi đi làm luôn là nhân viên có năng suất, khách hàng đánh giá cao, nhưng giờ trí nhớ và sức khỏe tinh thần, thể chất không được như xưa, tuổi này không xin việc được nữa, tôi chấp nhận đi xa lần nữa. Tôi rải rất nhiều đơn nhưng đều bị từ chối vì tuổi tác. Còn làm ăn cái khác, một mình tôi không biết bắt đầu từ đâu vì không có ai giúp đỡ. Có những hôm, tôi nghĩ hành trình mình sống từ nhỏ đến lớn, một mình độc lập trưởng thành vì ba mẹ khá nghèo, cũng chưa bao giờ tưởng tượng mình sẽ có ngày thế này. Nhiều lúc tôi suy nghĩ nếu giờ mình ra đi thì có luyến tiếc gì không, thật sự là không có. Tuy đó chỉ là suy nghĩ nhưng bào mòn tôi rất nhiều, cảm thấy ân hận vì tuổi trẻ cày cuốc rồi tuổi trung niên trắng tay, cú sốc này đến trễ nên khó mà vực dậy.
Bạn bè chỉ tám vài câu vì họ cũng có cuộc sống riêng. Tình duyên không có. Tôi không quá xấu, không quá tệ nhưng chẳng hiểu sao không có nhân duyên tốt để yêu đương hay kết hôn. Tôi không buồn vì nghĩ bản thân lo chưa xong, nếu giờ có con cái gia đình, không biết như thế nào, nên tôi chấp nhận. Chỉ là bây giờ cảm thấy mình vô dụng quá, loay hoay dòng đời không biết bám víu vào cái gì để phát triển tương lai. Chỉ cảm thấy vô định. Người ta nói "thất bại là mẹ thành công", nhưng có những thất bại có thể đánh gục họ vì hết sức để gượng dậy. Tôi chỉ viết cho thỏa nỗi lòng vì dù sao cũng phải sống và tồn tại.
Thùy Dung 21/08/2025Bỏ chồng ở tuổi trung niên có khiến tôi hối hận
Vợ chồng tôi không còn tình cảm nhưng nếu tiến tới với người khác liệu họ có chấp nhận hoàn cảnh của mình?
Tôi là nữ, bước vào tuổi trung niên, cuộc sống nơi xứ người làm tôi cảm thấy ngột ngạt, mọi người trong gia đình càng ngày càng xa cách mặc dù sống khá gần nhau. Chị em, người thân chẳng tình cảm nếu không muốn nói là chỉ lợi dụng lẫn nhau. Đôi khi tôi cảm thấy mình...
Đọc thêmChán việc ở tuổi trung niên, tôi nên làm gì
Vợ con tôi đều ổn, nhà xe cũng có, thế nhưng gần đây tôi không vui vì công việc nhàm chán, bản thân không có gì đổi mới.
Tôi là nam, gần 50 tuổi, vấn đề tôi gặp phải là gần đây thấy rất chán nghề. Khoảng 20 năm nay tôi dạy một trường trung học ở Đông Nam Bộ, thu nhập ổn. Vợ con tôi cũng ổn. Chúng tôi có nhà, có xe, hai con ngoan.
Gần đây tôi thấy kém vui vì công việc nhàm chán,...
Đọc thêmTôi hối hận khi bán nhà gần trung tâm mua ra ngoại thành
Giờ đi làm xa bất tiện và mệt mỏi, muốn mua lại căn nhà cũ cũng không được vì giá cả ngày càng tăng cao.
Cách đây hai năm, tôi mua được nhà gần trung tâm, tiện lợi về mọi mặt như đi làm cũng như học hành của con cái. Tuy nhiên mới đây, vì một số lý do về điều kiện kinh tế, tôi phải bán đi mua nhà về nơi xa hơn. Sau thời gian ở nhà xa nơi làm việc, gia đình tôi cảm thấy sai lầm khi...
Đọc thêm30 tuổi, tôi trắng tay vì luôn phải lo cho gia đình
Giờ tôi bắt đầu nhen nhóm sự hận thù, căm ghét họ, luôn có suy nghĩ vì họ mà mình khổ, khổ cả tinh thần và vật chất
Tôi sinh ra ở vùng quê nghèo, gia đình thuần nông và đông con. Từ nhỏ tôi đã hiểu chuyện, tự giác học tập và khi lên đại học tự thân vận động lo toàn bộ chi phí học tập và sinh hoạt. Ra trường luôn cố gắng làm việc và học nâng cao để đạt mức lương tốt. Tuy...
Đọc thêmNhìn ba bệnh tật giày vò, con - người đàn ông 40 tuổi khóc nghẹn
Dẫu biết cuộc đời một con người không tránh khỏi sinh - lão - bệnh - tử, nhưng làm sao con có thể không đau lòng.
Con không nhớ rõ từ khi nào mình bắt đầu có ký ức, nhưng ký ức của con lấp đầy những câu chuyện ngày xưa, rất lâu trước khi con ra đời. Con ghiền những câu chuyện ngày xưa ba má kể về hành trình gia đình mình vượt qua bom đạn, những lần cận kề cái chết, những ngày...
Đọc thêm