Không còn thấy ở chồng sự chân thành, tình cảm
Anh luôn nhăn nhó, cau có, thậm chí chúng tôi cũng không tìm thấy niềm vui trong chuyện tình dục.
Tôi sinh ra trong gia đình nghèo nhưng ba mẹ không để con cái thiếu thốn thứ gì. Vào đại học, tôi gặp anh trong khi cắm trại do trường tổ chức. Tôi bị tai nạn trong lúc cắm trại, anh đã ở bên chăm sóc và an ủi, giúp đỡ tôi. Năm đó tôi 19 tuổi. Sau đó chúng tôi cứ thế quen và cả hai là mối tình đầu của nhau. Chúng tôi bên nhau trải qua nhiều sóng gió, chia tay cũng có rồi lại về bên nhau, kết thúc bằng một đám cưới năm tôi 27 tuổi. Lúc này anh là chàng kĩ sư xây dựng có việc làm ổn định, tôi là kế toán một công ty. Thời gian qua đi, con gái đầu lòng của tôi đã bốn tuổi, cuộc sống không có gì nếu cứ êm đềm qua đi như thế.
Vợ chồng tôi hay cãi vã, gần đây còn thường xuyên hơn. Anh nóng nảy vô cớ, công việc không thuận lợi lắm, nhiều lúc tôi cố gắng lo tất cả, không để anh phật lòng, lo cho con cái đến cơm nước và việc gia đình. Thế nhưng chồng không quan tâm gì đến cảm xúc của tôi. Anh luôn nhăn nhó, cau có, thậm chí chúng tôi cũng không tìm thấy niềm vui trong chuyện tình dục.
Anh khác tôi ở quan điểm giáo dục con, quan điểm sống, cách cư xử, cụ thể anh luôn cho mình đúng. Nhiều lúc tôi nói bình thường anh cũng nhăn mặt, quan trọng hóa vấn đề rồi bảo tôi ngu. Tôi không nghĩ cả tuổi xuân dành cho cuộc tình ấy giờ lại biến tôi thành thế này. Anh coi trọng nhà anh hơn nhà tôi. Tôi mua gì anh cũng hỏi han kiểu chê phí phạm. Tôi không còn tìm thấy ở anh sự chân thành, tình cảm và sự sẻ chia, cứ sống cô đơn trong chính gia đình nhỏ của mình. Anh luôn giục tôi sinh thêm đứa nữa sợ tuổi lớn, tôi cảm thấy không biết cuộc sống thế nào khi tình cảm của mình đã bị anh làm cho tổn thương.
Tôi không biết mình có nên tiếp tục với cuộc hôn nhân này nữa không. Mỗi khi anh đi trực, mẹ con tôi ở nhà cảm thấy rất thoải mái. Có điều con tôi quý ba, cứ hỏi khi nào ba về. Tôi không biết phải làm sao để có thể tìm ra lối đi cho cuộc hôn nhân này. Tôi sống mãi thế này thật ngột ngạt, chỉ mong anh như thuở ban đầu gặp gỡ, vừa biết lắng nghe lại nhã nhặn, không gia trưởng. Cảm ơn mọi người đã nghe tôi chia sẻ.
Hồng Vân 28/01/2025Bị vắt kiệt sức vì quá chân thành với nhà chồng
Mẹ chồng tôi cay cú, khó chịu, so sánh, ghen tức với gia đình khác vì bà biết, bà không còn quyền điều khiển tôi nữa.
Tôi từng nghĩ khi bước chân về nhà chồng, nếu mình sống tốt, chăm chỉ, yêu thương và hy sinh, sẽ nhận được sự yêu thương, ghi nhận và trân trọng từ gia đình chồng. Tôi từng nghĩ đây là nhà mình, mẹ chồng là mẹ mình và mình phải có trách nhiệm lo toan, chu toàn như...
Đọc thêmBạn trai chân thành nhưng có hai khuyết điểm nhỏ
Đôi khi tôi tự hỏi, liệu những điều nhỏ nhặt ấy có trở thành vấn đề lớn nếu chúng tôi bước xa hơn trong mối quan hệ?
Tôi 26 tuổi, là giáo viên. Mỗi ngày của tôi đều xoay quanh những bài giảng, tiếng cười trẻ thơ và cả những lúc phải giải quyết các trò nghịch ngợm của học sinh. Một lần, trong buổi họp mặt bạn bè cũ, tôi gặp lại anh, chàng trai bằng tuổi, hiện làm kĩ sư công...
Đọc thêmCó nên quen cô gái có chút khuyết điểm nhưng chân thành?
Những hành động nhỏ khiến tôi cảm thấy cô ấy thực sự quan tâm và dành thời gian nghĩ đến tôi.
Tôi là nhiếp ảnh gia 37 tuổi, làm việc tự do trong studio nhỏ của mình. Công việc đòi hỏi sự sáng tạo và tỉ mỉ nhưng khá linh động, khiến tôi có nhiều thời gian rảnh để chăm sóc những mối quan hệ cá nhân. Trong vài tuần qua, tôi gặp cô gái 35 tuổi, là chuyên viên tổ chức sự kiện. Cô...
Đọc thêmĐến với tình yêu chân thật hay tiếp tục nhẫn nhịn trong hôn nhân
Tôi biết mình sai với chuẩn mực đạo đức, sai với danh nghĩa người vợ; nếu bạn từng trải qua cuộc hôn nhân không tình yêu, bạn sẽ hiểu.
Mùa đông luôn lạnh lẽo, ảm đạm, không ánh mặt trời, tôi chỉ thèm khát một vòng tay ôm ấp, một lời yêu thương đủ để xua tan cái rét buốt ngoài kia. Bên anh, tôi tìm thấy sự bình yên và hạnh phúc mà bao lâu nay bản thân khao khát. Anh khiến tôi quên...
Đọc thêmKhi sắp mất vợ con, chồng thấy tình cảm với bé đồng nghiệp tan biến
Tôi rất đau khổ, thật lòng đau như muốn tan biến khỏi kiếp người này, cuối cùng tôi đã cho qua, xem nó như cơn ác mộng.
Tôi 32 tuổi, nghĩ mình cũng ưa nhìn, ăn nói vui vẻ, đồng nghiệp và khách hàng đều rất thích nghe tôi nói chuyện. Chồng hơn tôi 4 tuổi, chúng tôi đều làm văn phòng. Chồng tôi thuộc cấp quản lý, tôi chỉ là nhân viên. Chúng tôi có thu nhập ổn định, đủ lo cho tổ ấm...
Đọc thêm