Tôi thương con nhưng không biết cách chăm
Tôi chậm chạp nên cảm giác không dạy dỗ các con được nhiều, đến lúc các con cùng khóc, tôi lại quát tháo chúng.
Tôi 31 tuổi, có chồng và hai con, con trai 4 tuổi và con gái 9 tháng tuổi. Ngày còn nhỏ, tôi hay bị bố mẹ chê chậm chạp, từ việc vệ sinh cá nhân, ăn uống, làm việc nhà..., học cũng không phải dạng giỏi, chỉ khá, bố mẹ luôn nhắc nhở và dạy phải nhanh nhẹn lên. Tôi tập nhiều lần nhưng chắc là bản chất rồi nên không được nhanh nhẹn, tháo vát như người khác. Con đầu của tôi là bé trai, cháu hiện tại 41 tháng, bị tự kỷ. Cháu không biết giao tiếp, chỉ thỉnh thoảng nói vài từ đơn, chưa biết đi vệ sinh nặng, mỗi lần đi luôn ra quần. Những lúc đó tôi hay nóng giận, thường mắng nhiếc rồi cấu véo cháu. Biết là rất thương con nhưng do tôi chậm, cảm giác như một mình không quan tâm được mọi việc nên thành ra hay cáu gắt.
Vợ chồng tôi sống cùng mẹ chồng, bố chồng đã mất. Cũng nhờ có bà nên tôi mới đỡ vất vả. Mẹ chồng hay để ý tiểu tiết, nhớ lâu và nói chuyện khó nghe. Nhiều lần mẹ chồng con dâu xích mích nhưng tôi chịu nhịn vì cũng biết bản thân chậm, phải nhờ bà giúp đỡ trông con nên không để xảy ra vấn đề gì đến mức không ở được với nhau. Chồng tôi biết suy nghĩ, không đến mức bênh bên nào một cách mù quáng.
Hai vợ chồng tôi đều đi làm văn phòng, sáng đi tối về. Chồng cũng phụ giúp trông con cho ít nhiều, không đến mức mặc kệ. Càng tìm hiểu sâu về tự kỷ, tôi thấy mình có phần giống thế. Tôi nói chuyện không được hay, giọng nói nghe cứng nhắc, chắc giống bố tôi nên kỹ năng giao tiếp không khéo và không dễ nghe, bởi vậy tôi chọn cách nói ít. Để đánh giá, tôi xác định là mình không khéo nên không được điểm cao với gia đình nhà chồng.
Chồng có 3 chị gái, các chị khá ổn, không có vấn đề gì khi tôi giao lưu, tương tác. Vấn đề của tôi là chậm chạp, giao tiếp xã hội kém, muốn học nhiều thứ nhưng không có quyết tâm. Kiểu tôi lên kế hoạch rất oách nhưng ít thực hiện được, càng nghĩ càng thương các con. Do tôi chậm chạp nên cảm giác không dạy dỗ các con được nhiều. Đến lúc các con cùng khóc, tôi lại quát tháo chúng. Biết là cần học để trau dồi bản thân và thăng tiến, nhưng tôi cũng không chịu cố gắng mấy. Vì mỗi lần định học lại việc nọ việc kia nên thôi. Tôi muốn xin lời khuyên từ mọi người về việc làm thế nào để trở nên nhanh nhẹn, tháo vát, năng động, tính cách hồ hởi, vui vẻ. Chân thành cảm ơn.
Hiền Hòa 10/02/2025Cách nào chia tay bạn trai nhưng không khiến anh tổn thương?
Giờ tôi rất hối hận vì nhận lời bố mẹ đi gặp mặt, khó xử vì chia tay sẽ khiến bố mẹ hai bên thất vọng, tội cho anh.
Tôi là nhân viên văn phòng, 32 tuổi, ngoại hình tạm ổn, lương thấp, đang ở trọ trên Hà Nội. Tôi được mọi người nhận xét là ngoan ngoãn, lạc quan. Đến giờ tôi vẫn chưa có mảnh tình vắt vai. Trước là gia đình khó khăn, nợ nần nên không muốn quen, sợ mình lấy...
Đọc thêmNhiều lần bị bùng tiền nhưng tôi vẫn không biết cách từ chối
Tôi chẳng rút ra được bài học nào cho bản thân, hễ bạn nào kêu khó khăn rồi mượn tiền là tôi lại tiếp tục cho vay.
Thời buổi kinh tế khó khăn, chi phí sinh hoạt tăng cao nên đẩy không ít người vào hoàn cảnh khó khăn. May mắn tôi có công việc mang lại nguồn thu ổn định nhưng cũng lao tâm lao lực rất nhiều. Một số ít bạn bè thân thiết của tôi lại không được như vậy. Trong đó có...
Đọc thêmMuốn thân thiết với đồng nghiệp nhưng không biết cách
Tính cách tôi hướng nội, ngoài gia đình và bạn bè thân, tôi hầu như không bắt chuyện với người lạ trừ khi họ chủ động.
Tôi vừa chuyển sang công ty mới, họ mở thêm ngành nên thiếu người. Ngành của tôi chỉ có tôi ngồi văn phòng. Phòng kế toán có bốn người, một cô lớn tuổi ít nói chuyện, hai bạn đồng trang lứa với tôi lại làm ở lĩnh vực khác nên chúng tôi không có vấn đề...
Đọc thêmVợ không đối đãi với tôi như cách tôi yêu thương em
Những cảm xúc bên trong tôi như núi lửa, bị chôn vùi bởi lớp nham thạch của sự im lặng.
Tôi cưới vợ được ba năm, hôn nhân êm đềm, tưởng như không có gì đáng lo ngại. Tôi yêu thương, luôn quan tâm và lắng nghe mọi câu chuyện của vợ. Tôi dành thời gian sau giờ làm việc để ngồi cùng em, nghe em kể về ngày làm việc, những suy nghĩ, mong muốn của vợ. Tôi ít nói nhưng luôn chăm chú và...
Đọc thêmVợ không biết ơn dù 8 năm nay tôi chăm lo đủ đầy cho gia đình
Với tôi, vất vả ngoài xã hội không là gì, tôi vẫn tự lập 25 năm rồi, còn trong gia đình tôi cần nghe câu: "Anh ơi, em ở đây”.
Tôi và em đến với nhau khi tôi bước qua tuổi 35, em 23 tuổi. Sự ngây ngô của cô bé từ quê lên làm công ty khiến tôi yêu. Sau 8 năm, chúng tôi có con gái con trai, gia đình đầy đủ về vật chất, không thiếu thốn gì. Tôi chỉ xem tiền là phương tiện nâng cao cuộc...
Đọc thêm