Lần đầu ra mắt, mẹ chồng từng bắt tôi quỳ vì mặc váy
Lần đầu tiên sau 9 năm làm vợ, làm dâu, tôi đã khóc như một đứa trẻ và gọi về nhà với những uất ức không sao chịu nổi.
Ngày đó tôi là một cô sinh viên xinh đẹp, được rất nhiều người săn đón, trong đó có cả người học vị tiến sĩ. Lúc đó tôi không tham vọng tiền bạc hay địa vị vì đã có đủ. Tôi yêu một người đang du học. Anh ta theo đuổi tôi khi vào một trang web thời trang. Tôi bị phong cách của anh thu hút và mơ mộng về một tình yêu màu hồng. Chúng tôi dành phần lớn thời gian yêu xa vì mỗi năm anh về nước một lần thăm gia đình. Năm đó anh dắt tôi về ra mắt mẹ anh. Tôi đã ngây ngô diện một cái váy xinh, nó chỉ ngắn tới đầu gối nhưng bà lại bảo tôi quỳ xuống xin lỗi vì bà không thích con gái mặc đồ như vậy. Tôi đã khóc rất nhiều, định chia tay nhưng anh năn nỉ. Tôi tiếp tục quen.
Sang năm kế tiếp, cứ ngỡ mình được yêu thương nhưng anh lừa dối tôi. Trong một lần anh bảo đi dự tiệc sau đó say và bị tai nạn, tôi đã đến thăm và phát hiện anh giữ một điện thoại khác nhắn tin với người khác. Tôi chia tay, anh lại dọa sẽ làm chuyện dại dột nếu tôi bỏ đi. Tôi sợ, đợi anh qua nước ngoài tôi buông. Nhưng anh không buông tha, bay về khi mất liên lạc với tôi, về tận nhà cầu xin tôi tha thứ và hứa không làm tôi tổn thương nữa. Tôi mềm lòng tha thứ. Vì anh du học nên bạn bè rất phức tạp, chủ yếu say xỉn và liên quan chất kích thích. Tôi nói nếu anh yêu tôi thì không chơi với họ nữa. Anh cũng chứng minh cho tôi thấy.
Tôi học xong, đang làm hồ sơ đi du học, vì muốn gần nên tôi thuê trọ gần nhà anh. Lúc đầu do chưa mua xe, tôi có nhờ anh chở. Được hai hôm, mẹ anh đọc tin nhắn giữa chúng tôi, bác lấy một số khác nhắn: "Đi làm thì tự đi, đừng lợi dụng con tôi". Tôi cho anh xem tin nhắn và nghĩ không muốn tiếp tục. Sau đó anh an ủi, bảo chỉ là hiểu lầm. Sinh nhật bác, anh dắt tôi qua, tôi tặng quà bác không thèm nói một câu, rồi bỏ đi. Chúng tôi vẫn quen và anh đòi cưới. Ba mẹ anh đã định làm mai anh cho người khác, anh bảo không cưới tôi sẽ không lấy ai khác. Tôi bỏ du học, lấy anh.
Sống với nhau nhưng mẹ anh luôn kiếm cớ soi mói, bắt bẻ tôi đủ điều, từ câu nói đến cả chuyện riêng hai vợ chồng. Khi chồng quan tâm, như gắp đồ ăn cho tôi, bà giận, hôm sau lại có chuyện với tôi. Tôi biết ý nên nói chồng đừng quan tâm vợ trước mặt mẹ. Vợ chồng tôi kế hoạch, mẹ chồng mong cháu nên dắt tôi đi khám, chắc nghĩ tôi vô sinh. Sau đó tôi có con cho yên. Những tưởng yên, ai ngờ cả khoảng thời gian mang bầu, tôi stress đến mức trầm cảm. Do những xích mích giữa tôi và mẹ chồng, anh trở nên vô tâm và bỏ rơi tôi. Anh hay đi nhậu và để tôi một mình.
Có lần cãi nhau, bà nghe được, gọi chúng tôi lại bảo: "Mẹ chỉ có một, vợ không người này thì người khác", "Cưới vợ là phải làm cho gia đình yên ấm". Thai tôi bị động nên kiêng vận động. Vậy mà nằm trong phòng, bà chỉ thăm tôi đúng một lần, sau đó đi xem bói tôi sinh trai hay gái, chắc nghe nói trai (bà thích gái) nên không ngó tới tôi nữa, còn nói tôi muốn giữ thai thì đi gặp thầy đó với bà. Tôi cảm thấy sợ, nói với chồng. Chồng lại bảo tôi cằn nhằn, rồi đá vào bụng tôi.
Nhà chồng có hai con trai, em út bị bệnh tâm thần phân liệt nhưng bà lại bảo bị bỏ bùa, vong theo nên không trị thuốc mà theo thầy bà, nên em không hết. Có lần em hoang tưởng, chạy về nhà, chảy máu trên đầu, bảo có người đánh. Bà cuống cuồng hỏi ai đánh, sẽ thuê người đánh lại. Tôi bình tĩnh quan sát, nhìn kỹ hóa ra là tương cà. Tôi nói cho chồng biết. Cậu ta bảo hãy cho chồng tôi đi theo, tôi bảo không được, sợ cậu ta làm hại chồng tôi. Mẹ chồng lại bảo đó là con bà, không lẽ bà không biết lo. Chồng tôi không chịu đi, nói một hồi cậu ta lao vào đánh chồng tôi, rượt vợ chồng tôi chạy vào phòng. Lúc đó tôi mang thai ba tháng. Cậu ta đứng ngoài cửa, sắc mặt lạnh ngắt, quơ thắt lưng đập cửa cho đến khi người nhà nhờ người khác đến mới dừng. Sau đó vợ chồng tôi được ra riêng.
Nghĩ vậy tưởng thoát áp lực, ai ngờ mỗi lần mẹ chồng qua thăm, tôi có lòng nấu ăn mời, bà có khi không ăn còn đi ngó trước sau, rồi mách chồng tôi là sân không quét. Bà chưa mua gì cho mẹ con tôi. Khi biết tôi bầu con gái, bà cũng không quan tâm gì, chỉ gọi qua nói với tôi đúng câu: "Con ăn gì cho con con trắng, chứ đen mẹ không thích". Ngày tôi sinh, do bị động thai nên sinh sớm hơn dự báo. Mẹ không hỏi tôi mà chỉ lo chồng tôi cực vì chăm vợ con, lúc nào cũng tội nghiệp con. Vợ chồng tôi chăm con đến khi con ba tuổi, sau đó ông bà lấy lý do tuổi già để kéo cả gia đình tôi về. Tôi nghĩ phận dâu con, dù sao mình cũng tử tế, nào ngờ tính mẹ chồng vẫn vậy, soi mói, xét nét từng chút, nhất là khi tôi nấu ăn.
Tôi nhịn, im để bà nói nhưng đến một ngày không chịu đựng được nữa vì càng nhịn càng bị nói. Bà ấy nấu ăn dư thì được, tôi nấu dư là bị nói. Đồ bà để tủ lạnh đến mốc không nói, tôi để một hai hôm bị nói. Đỉnh điểm bà để rau ra không nói gì. Tôi nấu ăn đủ món, định chiều nấu rau đó, bà thái độ. Bà áp đặt, tôi sống phải đoán ý, không đúng thì giận. Tôi chỉ kể những cái mình in sâu nhất và những cái nhỏ nhất để thấy hàng ngày phải chịu áp lực như thế nào. Tôi sợ đến nỗi mỗi lần xuống bếp là tim đập nhanh, căng thẳng, chồng chẳng quan tâm, còn cho là tôi kiếm chuyện, chuyện bé xé to. Tôi tự ôm sự tổn thương ấy qua nhiều năm.
Gần đây, trong một lần cãi nhau, do bà ấy dùng giọng thô lỗ nên tôi buộc miệng nói: "Mẹ đừng nói cái giọng đó với con nữa". Rồi bà la lên bảo tôi lớn tiếng, nói tôi hỗn, người dưng có ăn học mà nói vậy. Tôi nấu ăn, từng là kĩ sư thực phẩm, biết sao tốt cho bữa ăn. Bà hay xem trên mạng, sau đó chẳng kiểm chứng mà tin, như ăn cơm bỏ tủ lạnh, pha giấm, như thế không bị tăng đường huyết, trong khi tôi nói cách đó chỉ chậm hấp thụ chứ không có tác dụng giảm. Tôi chỉ muốn tốt nhưng bà không tin. Rồi bà ăn đường vàng, bảo đường trắng tẩy không tốt cho bệnh tiểu đường. Tôi nói đó là do những người buôn bán mị thông tin chứ cả hai đều từ đường mía, công thức giống nhau, bị đường ăn vẫn như nhau.
Rồi mẹ bảo tôi ngâm thịt với giấm cho ra chất độc, nói chồng con tôi hay ăn thịt nên tôi phải làm vậy, kiểu nói như là tôi nấu độc cho chồng con ăn. Tôi nói giấm không có tác dụng đó, chỉ làm sạch bề mặt, ngâm lâu sẽ mất ngon. Tôi nói con không hơn thua mà là kiến thức, kiến thức đúng nên tiếp thu. Bà quay sang la làng, bảo tôi cái mặt lúc nào hằm hằm nên gia đình làm ăn không được. Chắc các bạn hiểu một phần tôi bị gì mà không vui được, nhưng ít ra, ra ngoài tôi vẫn vui vẻ và giữ thể diện, thế nhưng mẹ chồng lại quy chụp. Bà bảo tại tôi mà gia đình bà không yên, gặp sóng gió (ý nói con út bà như vậy là do sự xuất hiện của tôi).
Bà ấy ăn chay niệm Phật mà không biết nhân quả, đem tất cả đổ lên đầu tôi. Con út bà buôn thần bán thánh, giờ bệnh càng nặng nhưng bà vẫn mê tín, đi trị bằng các phương pháp tâm linh, rồi gieo tiếng oán cho tôi như vậy. Tôi uất ức lắm. Tôi nghĩ ly hôn lâu rồi nhưng vì con, nén lại cho con có gia đình trọn vẹn. Giờ tôi tổn thương và mệt mỏi quá. Chồng bảo tại bà lớn tuổi, sinh tật. Tôi nói đâu phải hôm nay đâu, bản tính khó thay đổi, khi nóng giận có lẽ con người ta thốt ra những lời lẽ đã trong đầu từ lâu.
Tôi chia sẻ câu chuyện của mình, mong nhận được sự đồng cảm của các bạn. Chỉ mong các bạn trẻ rút kinh nghiệm từ câu chuyện của tôi: đừng yếu đuối, đừng bỏ bất kỳ cơ hội tốt cho tương lai và đừng hy sinh vì người không trân trọng mình. Cảm ơn bạn đọc và VnExpress đã lắng nghe tôi.
Thùy Dung 09/10/2025Anh quỳ gối trước tôi cả đêm nhưng chưa từng sống vì tôi
Đêm qua, trước gương, thấy sự gầy gò và thất sắc của mình, tôi khóc òa, thật sự cần bạn trai sống vì tôi.
Tôi quen anh năm 26 tuổi, anh hơn tôi 6 tuổi. Trải qua 4 năm với nhiều sóng gió, chúng tôi quyết định cùng nhau xây dựng gia đình. Anh hiền lành, là người con hiếu thảo với cha mẹ, lúc anh đi làm, hễ có lương là trích một nửa cho gia đình. Trong hai năm đầu quen anh là khoảng thời...
Đọc thêmSau 4 năm, tôi bắt đầu hối hận về quyết định lấy vợ
Vợ tôi lười, không thích nấu ăn, cũng không biết nấu, việc nhà không thích làm và hầu như không làm.
Tôi 36 tuổi, vợ kém 5 tuổi, cưới được hơn 4 năm. Chúng tôi đều là người tỉnh lẻ, lên Hà Nội học tập và làm việc. Trước khi quen tôi, vợ đã lỡ dở một lần đò. Chúng tôi đều là những người bình thường, không quá xuất sắc từ ngoại hình cho đến tài năng. Lúc quen nhau, tôi gạt...
Đọc thêmTôi ghen tị với em trai và bắt đầu thấy mình thật vô dụng
Ở tuổi gần chạm đầu ba, tôi vẫn tự ti, nhút nhát, khép kín với mọi người, kinh nghiệm sống còn thua những đứa trẻ 18 tuổi.
Tôi có cậu em duy nhất, từ nhỏ em đã học giỏi, là niềm hy vọng của gia đình. Em trở thành thần tượng của tôi, là niềm tin cho tôi mỗi khi suy sụp, là mục tiêu để tôi phấn đấu. Sau hơn sáu năm học ở Hà Nội, chán cuộc sống xô bồ, em trai chọn một tỉnh...
Đọc thêmChồng để mặc tôi 'chiến đấu' với mẹ anh
Anh khiến tôi có cảm giác trong cuộc hôn nhân này, mình đã chọn lầm người, chọn nhầm nhà chồng.
Có nên thay đổi bản thân để giữ cuộc hôn nhân mà mình cảm thấy nghẹt thở mỗi khi nghĩ về nó? Gia đình nhỏ của chúng tôi đã trải qua rất nhiều thăng trầm. Nhìn lại tôi chỉ cảm thấy ứa nước mắt vì cuối cùng vẫn không thể đưa ra một lựa chọn khác. Hầu hết mọi đau khổ, dằn vặt...
Đọc thêmBố mẹ đi chùa, từ thiện nhưng bỏ mặc em tự ăn học, đầu bù tóc rối
Bà hay giúp đỡ họ hàng, nuôi cháu nhưng lại lười chăm con, toàn để cho người khác trông.
Em sinh ra trong gia đình mà ông bà hai bên đều làm nông. Bố mẹ em học giỏi, từng sang Tiệp du học, nhưng về EQ thì kém vì thuở nhỏ nghèo khó đến mức không có cả đèn dầu để học. Bố em vốn là người đàn ông hiếm có: chăm chỉ, chịu khó, yêu thương và chăm lo vợ con từ trẻ đến già, không...
Đọc thêm