Bốn năm chồng bỏ theo bồ, chưa một lần thăm hỏi con và bố mẹ
Ngoài việc từ chối trách nhiệm với các con, anh ta cũng không quan tâm đến bố mẹ đẻ mình, đi biền biệt từng ấy năm.
Bài viết: "Chồng bỏ tôi và hai con, đến với nhân tình đang mang thai" tôi gửi đã lâu, có lẽ nó rơi vào mục spam nên nay mới được đăng. Vào một buổi sáng đến cơ quan, lúc rảnh lướt xem tin tức, tình cờ thấy bài của mình, tôi đã đọc hết phần bình luận và chia sẻ, những người xa lạ ở đâu đó trên dải đất hình chữ S này đã gửi cho tôi những cái ôm, lời động viên thật là xúc động. Cảm ơn mọi người.
Sáu năm rồi, thời gian trôi nhanh như không chờ đợi ai, tôi vẫn ở đây, sống một cuộc đời tốt đẹp hơn, hạnh phúc hơn với hai con của mình. Đến giờ đọc lại bài viết còn cảm thấy sao ngày đấy mình có thể viết một bài tâm sự dài như vậy, sao vết thương nó cứa sâu thế, sao lại có thể khổ sở với rất nhiều suy nghĩ. Tôi nhận ra thời gian là một liều thuốc vô giá chữa lành mọi vết thương, không có gì là tuyệt đối và mãi mãi, chỉ là tâm mình có an yên để vượt qua những cú sốc, đau thương trong cuộc đời hay không mà thôi.
Về bản thân, tôi mất hai năm đầu để bình tâm nhìn nhận, đối mặt với hiện thực là câu chuyện nó đã xảy ra với mình trong muôn vàn câu chuyện ở xã hội hiện đại này. Tôi vẫn phải sống và cố gắng vì không ai sống thay mình được. Tôi được sinh ra và lớn lên trong một gia đình có giáo dục và sống tử tế nên biết trách nhiệm của mình là phải nuôi các con trưởng thành. Ngoài ra tôi vẫn còn gia đình bên cạnh, đặc biệt với ông bà nội của hai cháu vẫn như lúc ban đầu.
Về hai con của tôi, trộm vía đến thời điểm hiện tại các cháu ngoan ngoãn, học hành chăm chỉ và rất yêu thương mẹ. Các con biết mình lớn lên trong hoàn cảnh như nào, thời gian các con lớn lên đã nhiều hơn thời gian được sống với bố, nên khái niệm có bố đã không còn trong tâm trí hai con nữa. Mặc định con chỉ có mẹ, ông bà nội ngoại và những người thân khác. Đọc đến đây các độc giả sẽ nghĩ tôi sống như nào mà để chồng bỏ đi từ ngày đó không ngoảnh đầu quay lại phải không? Sự thật thì không có cách nào thay đổi được, một người đàn ông qua ngưỡng 40 tuổi rồi, chẳng phải là đứa trẻ lên bốn nữa, suy nghĩ nhận thức của họ làm sao mình bắt được.
Khoảng hai năm đầu khi rời đi, anh liên lạc để thăm con vào dịp sinh nhật hay lễ tết. Các con đón nhận hờ hững và xa lạ. Bốn năm trở lại đây, anh mất hoàn toàn liên lạc, cũng chỉ như những người xa lạ ngoài kia, có khi không bằng. Cũng có những độc giả bảo tôi phải sai hoặc quá đáng như nào đó chồng mới đối xử như vậy? Chúng ta là những người trưởng thành, có phải trẻ con nữa đâu để đôi co với nhau về quyền lợi, trách nhiệm trong cuộc sống. Cứ cho là tôi sai đi, thì quyền, nghĩa vụ, trách nhiệm với các con mình sinh ra vẫn phải thực hiện như những người bố tồn tại trên cuộc đời này, sao lại tự mình chối bỏ một cách tàn nhẫn như thế.
Ngoài việc từ chối trách nhiệm với các con, anh ta cũng không quan tâm đến bố mẹ đẻ mình, đi biền biệt từng ấy năm. Có thể với người đàn ông đấy, cuộc sống như vậy là mới là tốt đẹp. Đến giờ này, mọi chuyện qua đi, cuộc sống ổn định và bình yên, trách móc và quan tâm đến những điều đã qua có ý nghĩa gì nữa. Sống tích cực và đón nhận những điều mới mẻ, sức khỏe và tâm trí của mình nên để dành cho con, gia đình, công việc, những điều ý nghĩa hơn trong cuộc sống này. Họ có nhận kết đắng hay quả ngọt mình cũng đâu có quan tâm.
Mỗi con người, mỗi cuộc sống, mỗi gia đình có những hoàn cảnh khác nhau mà mình không phải là họ nên không thể biết được. Nếu chúng ta có rơi vào một hoàn cảnh nào đó thì bắt buộc phải đối mặt và chấp nhận thôi. Phán xét hay trách móc có để làm gì nữa. Tôi mong rằng tất cả những người phụ nữ chẳng may gặp phải hoàn cảnh như tôi, đều mạnh mẽ bước qua và sống thật hạnh phúc.
Hồng Hạnh 03/04/2025Vợ bị thai lưu, mẹ tôi không một lần hỏi thăm
Lúc chúng tôi khó khăn, mẹ chưa từng hỏi han, chỉ biết tiền, thừa biết lương tôi sau khi trừ các khoản chi tiêu thì không đủ nuôi con.
Tôi và vợ cùng 40 tuổi, có bé hai tuổi. Gia đình lớn của tôi hiện tại thuộc diện nghèo nhất ấp, người ta hay mỉa mai rằng nghèo vì thực lực, bởi hầu như ai cũng khỏe mạnh nhưng lười biếng. Tôi có ba chị gái đều được ăn học nhưng chỉ ở nhà chờ...
Đọc thêmChồng chưa từng hỏi thăm dù tôi bị khó thở, suy tim
Chưa bao giờ chồng bảo tôi đi khám, hay tôi có đi khám chữa về cũng không hỏi xem tình hình sức khỏe vợ thế nào.
Nhiều khi tôi muốn kết thúc cuộc sống. Đó là suy nghĩ của tôi mỗi khi nghĩ đến cuộc sống hiện tại của mình. Tôi không hiểu nổi một người có học thức, có quan hệ xã hội khá tốt với anh em bạn bè, với gia đình chồng như tôi mà sự nghiệp không đi đến đâu, hôn nhân...
Đọc thêmCó nên cho con nhận bố sau sáu năm không thăm hỏi
Tôi là tác giả bài: "Phải nói sao khi con năm tuổi hay hỏi về bố", cảm ơn các bạn đã chia sẻ để tôi dần hoàn thiện bản thân.
Nói qua về hoàn cảnh trước của tôi: Tôi và bố đứa bé có thời gian nghiêm túc tìm hiểu và yêu nhau trong gần hai năm. Sau đó, có nhiều sự việc xảy ra, cả hai nhận thấy mối quan hệ không thể tiếp tục nên chia tay. Sau đó, tôi phát hiện mình mang bầu. Tôi từng...
Đọc thêmTôi lo cho mẹ đủ thứ vẫn không bằng lời hỏi thăm của anh trai hư hỏng
Những gì tôi dành cho mẹ lại không được ghi nhận, không bằng lời nói của con trai.
Tôi 31 tuổi, lấy chồng được sáu năm. Bố tôi mất sớm từ khi tôi 8 tuổi và anh trai 10 tuổi. Từ đó mẹ tôi nuôi hai anh em khôn lớn đến giờ này. Nhà tôi ở gần bên ngoại, khó khăn cũng nhờ các cậu, dì bên ngoại. Ngoài ra nhà tôi ở cùng một dì không lấy chồng, không có con cái. Vậy là nhà tôi có bốn...
Đọc thêmVợ khó chịu khi tôi điện thoại hỏi thăm bố mẹ và em trai
Tôi luôn muốn vợ cởi mở hơn với thế giới xung quanh nhưng em ngày càng co mình lại giữa bốn bức tường khi đi làm về.
Tôi 29 tuổi, vợ kém ba tuổi, thuê nhà và làm việc ở Sài Gòn. Về tính cách, tôi hướng ngoại vì làm công việc về đào tạo kinh doanh, còn vợ tính hướng nội, làm nhân viên thu ngân tại siêu thị bách hóa. Trước khi cưới, tôi vẫn thường về quê thăm cha mẹ cũng như họ...
Đọc thêm