Home
Menu

Chồng chưa bao giờ để tôi thiếu tiền nhưng trăng hoa

Anh lúc nào cũng tỏ ra là người chồng mẫu mực, lễ tết mua quà biếu bố mẹ đôi bên, có dịp dắt mẹ con tôi đi ăn uống.
Tôi 41 tuổi, lấy chồng được gần 15 năm, có con trai học cấp hai. Tôi là nhân viên văn phòng bình thường, lương tháng hơn 10 triệu đồng, đủ tự nuôi mình và đóng góp chút ít trong nhà. Chồng hơn tôi bốn tuổi, buôn bán, làm ăn giỏi, kiếm được nhiều tiền, lo hết mọi chi phí lớn trong gia đình. Nhìn vào ai cũng nghĩ tôi may mắn lấy được chồng giỏi giang, nhà cửa, xe cộ đầy đủ, con cái ngoan ngoãn. Ở ngoài, anh lúc nào cũng tỏ ra là người chồng mẫu mực, lễ tết mua quà biếu bố mẹ đôi bên, có dịp dắt mẹ con tôi đi ăn uống. Nhưng chỉ có tôi mới hiểu, cái hạnh phúc ấy mệt mỏi thế nào.
Anh làm ăn giỏi nhưng có tính trăng hoa. Tôi biết chứ, nhiều lần thấy tin nhắn lạ, mùi nước hoa trên áo, thấy anh vui vẻ trò chuyện với mấy cô nhân viên trẻ, rồi biến mất hàng tiếng, có khi cả đêm nói là đi tiếp khách. Tôi từng hỏi nhưng mỗi lần hỏi, anh lại lấp liếm cho qua rằng tôi suy nghĩ vớ vẩn, ghen bóng ghen gió rồi lảng sang chuyện khác hoặc bỏ ra ngoài.
Tiền bạc anh không để tôi thiếu nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy được yêu thương thật lòng. Tôi không cần nhiều, chỉ mong anh về nhà sớm hơn, hỏi han tôi một câu, cùng con ăn bữa cơm đàng hoàng nhưng anh hầu như không để ý, coi việc kiếm tiền và đưa tiền về là xong trách nhiệm.
Có đêm tôi nằm quay lưng vào anh, nước mắt tự chảy. Tôi nghĩ mình như cái bóng trong căn nhà này, chỉ là người giữ con giữ nhà. Gần đây, có người quen nói tới tai tôi rằng thấy chồng tôi chở cô gái trẻ nào đó có vẻ tình tứ. Tôi không bất ngờ nhưng rất buồn vì biết có nói thì anh cũng tìm cách chối, lấy công việc ra làm lá chắn.
Tôi thấy mình bị coi thường. Tôi đâu phải chỉ sống nhờ anh? Dù lương ít nhưng tôi vẫn làm việc, vẫn cố gắng lo toan. Tôi vẫn muốn được yêu, được trân trọng, chứ không phải im lặng cam chịu như giờ. Tôi đã nghĩ đến chuyện ly hôn, nhưng rồi lại sợ con bơ vơ, sợ gia đình xào xáo, sợ không dám làm lại từ đầu khi tuổi đã ngoài bốn mươi. Tôi không biết mình phải tiếp tục thế nào, ở lại hay buông bỏ. Mong nhận được lời khuyên từ mọi người.
Thanh Hoa 06/07/2025

Từ thiếu gia đổi xe liên tục tán đổ hoa khôi, giờ tôi chỉ muốn lên núi

Người ta thường nói: “Khổ trước sướng sau”, tôi lại phải học cách sống ngược lại, khi sướng quá, dễ dàng quá, tâm trí trở nên mỏi mệt.
Tôi trẻ tuổi, có thể gọi là con ông cháu cha, 29 tuổi, nam giới, con cả trong một gia đình có hai anh em. Hiện tại số tài sản do tôi sở hữu gần 2 triệu USD. Đầu năm nay, tôi cưới vợ. Vợ tôi có thành tích tốt, tư duy tốt, đối nội đối ngoại... Đọc thêm

Bạn trai thiếu tiền, thiếu cả nghị lực để giữ tôi lại

Thật sự, cuộc tình của chúng tôi rất ngột ngạt, tôi không thể dung hòa mọi thứ nữa.
Tôi 24 tuổi, vừa chập chững bước vào đời, cũng đồng thời kết thúc với mối tình đầu. Chúng tôi quen nhau hơn hai năm nhưng vẫn bất đồng quan điểm sống. Tôi là nhân viên ngân hàng, lương mới ra trường khoảng 13 triệu đồng. Anh hơn tôi 4 tuổi, là nhân viên giao hàng, tốt nghiệp cấp hai. Quãng thời... Đọc thêm

Chồng không từ chối nhưng chưa bao giờ chủ động gần tôi

Chúng tôi gần gũi từ một đến ba tháng một lần, có khi cả năm không quan hệ, nếu có thì tôi luôn là người chủ động.
Kết hôn mà không còn có chuyện ấy nữa thì kết hôn có ý nghĩa gì? Tôi muốn sống thật với con người của mình, nhưng lại không muốn mất đi người chồng rất yêu chiều và có trách nhiệm với vợ con. Tôi 28 tuổi, chồng 35 tuổi. Chúng tôi kết hôn gần 7 năm, con trai 6... Đọc thêm

Bạn gái nói bác tôi vô văn hóa khi bảo em tiểu thư, vụng về

Em thậm chí còn ấm ức đến phát khóc, nói rằng lần nào gặp bác cũng soi mói, nói chuyện vô văn hóa và lần này thì xúc phạm.
Tôi và bạn gái cùng 29 tuổi, yêu nhau bốn năm và có ý định cưới xin. Trước đó em về chơi và gặp qua họ hàng của tôi trong dịp tết. Lần này, nhà có giỗ nên tôi đưa em về, coi như vừa đi chơi khuây khỏa, lại vừa có dịp gặp gỡ họ hàng. Tôi biết tính bạn... Đọc thêm

Chưa bao giờ mẹ tin những lời nói thật của tôi

Tôi mượn điện thoại của mẹ để xem tin tức từ trang web trường, mẹ lại nghĩ tôi chơi game.
Tôi có ý tốt rút điện thoại hộ anh trai khi sạc xong nhưng anh vẫn bảo tôi lấy điện thoại anh chơi, trong khi tôi có điện thoại riêng. Anh thường xuyên chửi tôi, mẹ lại luôn bênh anh. Đôi khi nhà bị mất đồ, mẹ nghi ngờ tôi, trong khi tôi chẳng làm gì sai. Cảm giác bị mọi người coi là kẻ nói... Đọc thêm