Quyển nhật ký và ký ức về người đặc biệt trở lại sau 17 năm
Cảm ơn thầy đã cho tôi ký ức đẹp đến vậy, có thể kéo tôi ra khỏi tháng ngày tăm tối, cho tôi thấy bản thân thực sự là ai.
Có lẽ sẽ có người nghĩ tôi ngây ngô hoặc đa cảm khi biết câu chuyện này. Thế nhưng tôi vẫn viết ra vì muốn chia sẻ với mọi người một ký ức đẹp, ký ức đã thay đổi mình sau 17 năm. Tôi là nữ, 33 tuổi, sống và làm việc tại Nhật Bản. Tôi sang đây từ năm 21 tuổi, đã ổn định cuộc sống. Bề ngoài, tôi là một cô gái ưa nhìn, nhẹ nhàng, đôi chút lạnh lùng; bên trong lại là đứa trẻ khao khát tình cảm gia đình. Ba mẹ ly hôn khi tôi mới ba tuổi, không biết cảm giác có một gia đình trọn vẹn là như thế nào. Sau khi ba mẹ chia tay, ba đưa tôi đến sống nhờ nhà chị họ của ba, ở đó suốt đến khi tôi sang Nhật. Ba thương tôi vô cùng, chăm sóc, bù đắp, cố gắng trở thành điểm tựa duy nhất của tôi.
Năm đầu tiên tôi du học, ba gặp tai nạn giao thông, chấn thương sọ não và không còn minh mẫn như trước. Từ đó, tôi mất đi chỗ dựa duy nhất. Tôi mạnh mẽ bên ngoài nhưng bên trong là vô số khoảng trống, nhiều lúc tiêu cực đến mức cực đoan. Dù có đạt được gì đi nữa, tôi vẫn luôn thấy bản thân chưa đủ tốt, chưa đủ xứng đáng để yêu thương. Đầu năm 2025, tôi vừa kết thúc một dự án khiến bản thân khủng hoảng tâm lý vì phải tiếp xúc quá nhiều người. Khi mọi chuyện không suôn sẻ, tôi lại quay sang tự trách mình. Bên ngoài tôi rất kiên cường nhưng thật ra đã kiệt sức.
Rồi một điều không ngờ tới đã xảy ra, khiến mọi thứ trong tôi thay đổi. Trong chuyến về Việt Nam, tôi gặp nhỏ bạn thân. Tình cờ nó nhắc đến người thầy cũ, người năm lớp 11 tôi từng thầm thương, thầy đã đi Mỹ du học tiến sĩ năm đó. Nghe tới tên thầy, tim tôi tự nhiên thổn thức. Hôm sau, tôi về nhà tìm lại quyển nhật ký cũ. Khi mở trang đầu tiên, cảm giác như ai đó khẽ mở cánh cửa thời gian, cả bầu trời năm 17 tuổi nhẹ nhàng trôi trở lại.
Nhật ký của tôi ngày ấy viết về một người thầy 31 tuổi, người mỗi lần bước vào lớp là cả không gian như sáng lên. Thầy giảng hay, giọng ấm, nụ cười hiền. Thầy có dáng vẻ luôn vội vã mà vẫn dịu dàng, có ánh mắt biết lắng nghe, biết quan tâm. Trong mắt một cô bé 17 tuổi nhạy cảm, tất cả những điều ấy trở nên lấp lánh như ánh nắng cuối chiều rọi qua cửa sổ lớp học. Mỗi trang nhật ký như một thước phim lãng đãng: những lần vô tình gặp thầy trong thư viện, được thầy khen siêng, lần thầy gọi trong sân trường để đưa bài giải, rồi nụ cười sáng của thầy khi tôi chúc thầy du học thành công.
Ánh nhìn dịu dàng của thầy trong lớp, cái xoa đầu ấm áp của thầy dành cho tôi, rồi buổi học thêm, nơi thầy hát bài: "Không còn mùa thu" như tôi đã yêu cầu, một khoảng lặng khi hai thầy trò đi cạnh nhau, chẳng ai nói gì. Tôi chưa từng nói thích thầy. Khoảng hai tháng trước ngày thầy đi, tôi cảm nhận được điều gì đó đã thay đổi. Thầy ít lại gần, giữ khoảng cách, như thể thầy biết và muốn bảo vệ cô bé 17 tuổi khỏi một nỗi buồn không tên.
Ký ức sâu nhất và cũng đẹp nhất là buổi học thêm cuối cùng. Hôm ấy trời dịu nhẹ như muốn ôm lấy tất cả. Sau khi chụp ảnh chia tay, mọi người ra về, chỉ còn tôi và bạn thân ngồi ở bến xe buýt dưới ánh đèn vàng buồn. Tôi đã khóc rất nhiều. Thấy vậy, nhỏ bạn liều gọi rủ thầy đi uống trà sữa. Thật bất ngờ, thầy đồng ý. Buổi gặp mặt ấy giống như một giấc mơ. Khi có bạn, thầy tránh ánh mắt tôi. Khi chỉ còn hai người, thầy bất ngờ mở lòng tâm sự, từng câu từng chữ đều dịu dàng đến mức tôi nhớ hoài không quên. Thầy nói buổi học hôm đó thiêng liêng lắm, là khoảnh khắc mà chắc chắn thầy sẽ mang theo suốt đời.
Tôi khéo léo thổ lộ tình cảm nhưng dùng chữ "tụi em", kể chuyện mình luôn âm thầm đến lớp sớm để lau bảng, lau bàn trước khi thầy vào. Thầy mỉm cười, gật đầu như một lời thừa nhận: "Thầy biết". Khi tôi lo không kịp ra sân bay tiễn thầy vì có tiết, thầy đã nói "thầy sẽ chờ" với gương mặt vô cùng cảm xúc. Lúc chia tay hôm ấy, thầy chạy xe máy chầm chậm bên cạnh chiếc xe đạp của tôi, cứ như muốn bảo vệ, che chở, thầy là người tình cảm như vậy đấy. Ngày thầy ra sân bay, tôi tặng thầy cuốn sổ có lời nhắn của học trò. Khi bắt tay tôi, thầy nhìn với ánh nhìn như muốn nói: "Thầy biết. Thầy trân trọng". Khi thầy quay đi, tôi không kìm được mà gọi lớn: "Tụi con thương thầy lắm thầy ơi". Mọi thứ cứ như một thước phim.
Ba tuần sau khi sang Mỹ, thấy tôi online, thầy nhắn tin: "Lâu lắm mới thấy em. Đang làm gì thế". Cô bé 17 tuổi đã hạnh phúc đến mức chép từng đoạn chat lại vào nhật ký, sợ mai này quên mất giọng văn, quên sự ấm áp đó. Rồi thầy chia sẻ cuộc sống mới ở Mỹ. Khi tôi dặn thầy trời lạnh nhớ mặc áo ấm, thầy vô tư đáp lại: "Ừ, thầy phải mặc ba áo, không ra đường là mệt á". Thầy lúc nào cũng ấm áp như vậy, luôn trân trọng tình cảm của học trò.
Ba năm sau, thầy về nước. Lúc tôi chuẩn bị du học Nhật, tôi và bạn thân ghé thăm nhà thầy. Ánh mắt thầy vẫn hiền, ấm, như năm 17 tuổi. Trước khi bay lại sang Mỹ, thầy gọi điện tạm biệt, nhẹ nhàng, ấm áp. Khi nhớ lại tất cả những điều này, tôi như gặp lại chính mình, cô bé 17 tuổi trong trẻo, vô tư, đầy yêu thương vô điều kiện. Suốt nhiều năm sau đó, vì nhiều thử thách, tôi luôn sống lý trí, so đo, chạy theo kỳ vọng. Nhưng cô bé năm ấy thì không, cô yêu thương mà không đòi hỏi, cảm nhận mọi thứ bằng trái tim thuần nhất.
Nhờ ký ức ấy trở lại, tôi nhận ra bản thân không hề vô cảm hay khô cứng như mình từng nghĩ. Tôi là một người nhiều yêu thương, một người đặc biệt. Từ đó, tôi học cách trân trọng bản thân hơn. Những điều từng khiến tôi lo âu, bất an... bỗng chẳng còn ảnh hưởng nhiều nữa. Tôi đã viết thư tay gửi sang Mỹ, chỉ để nói lời cảm ơn (không phải tỏ tình). Cảm ơn thầy vì đã cho tôi một ký ức đẹp đến vậy, một ký ức có thể kéo tôi ra khỏi những tháng ngày tăm tối và cho tôi thấy bản thân thực sự là ai. Thư không có hồi âm.
Hai tháng sau ngày lấy lại quyển nhật ký, nhà tôi bị cháy. Không ai bị gì vì lúc đó không có ai ở, nhưng mọi đồ đạc đều bị thiêu rụi. Tôi không biết đây là trùng hợp... hay một điều kỳ lạ nào đó, có phải quyển nhật ký và ký ức về thầy trở lại đúng lúc tôi yếu lòng nhất? Ngày xưa khi bị bắt nạt hay bị mắng chửi ở nhà người thân, tôi từng viết trong nhật ký: "Ước gì có thầy và ba mẹ ở bên cạnh". Có lẽ thầy chính là điểm tựa mà trong sâu thẳm tôi luôn hướng tới, dù chưa bao giờ nhận ra. Dù thầy ở nơi nào, tôi vẫn luôn biết ơn. Thầy là ký ức đẹp nhất, dịu dàng nhất, không thể thay thế trong cuộc đời tôi. Cảm ơn mọi người đã đọc đến đây.
Huyền Trang 10/12/2025Gặp lại người đàn ông từng âm thầm yêu tôi theo cách đặc biệt
Biết ơn vì bạn đã chọn im lặng, rút lui, giữ đúng giới hạn để những gì còn lại giữa chúng mình là kỷ niệm đẹp, không gì đáng tiếc.
Có những người đi qua cuộc đời mình mà không để lại quá nhiều tiếng động. Họ không tỏ tình, không làm điều gì quá khác biệt hay nổi bật. Nhưng bằng một cách nào đó, họ vẫn in dấu lại, lặng lẽ, dịu dàng trong một góc ký ức mà mình không...
Đọc thêmTôi mang bầu nhưng chồng không đối xử đặc biệt hơn
Tôi chăm các con từ A tới Z, anh chẳng đỡ đần việc gì, thậm chí thấy tôi bê đồ nặng hoặc bị mệt cũng chẳng nói năng gì.
Vợ chồng tôi đã có hai con, kinh tế bình thường, chỉ đủ ăn đủ mặc, không đến nỗi thiếu thốn. Đợt vừa rồi, chúng tôi lỡ nên có bầu bé thứ ba. Tuy là vỡ kế hoạch nhưng chồng tôi thích có thêm con, chẳng qua còn chần chừ vì tôi chưa muốn. Thế nên, khi...
Đọc thêmQuyết định buông bỏ người đàn ông tưởng 'im lặng là quyền lực'
Người từng đổ vỡ, tưởng phải biết đối diện thực tế, vậy mà anh chọn trốn tránh thay vì đối thoại, đó không phải bản lĩnh, mà là thất bại.
Anh à, im lặng có thể là sự điềm tĩnh, là cách của những người trưởng thành để lắng nghe và thấu hiểu. Nhưng khi nó bị dùng như một "chiêu trò" để né tránh hay thao túng, sẽ chẳng còn gì đáng giá. Tiếc thay, anh đã chọn cách ấy. Thời...
Đọc thêmLo cho gia đình nhiều nhất nhưng luôn biết chuyện sau cùng
Em trai mắc nợ vài trăm triệu đồng khi sang Nhật, gia đình lại tiếp tục giấu tôi, sau đó không giải quyết được mới cho tôi biết.
Tôi sinh ra và lớn lên ở gia đình nông thôn. Mẹ buôn gánh bán bưng; cha không giỏi, giờ tai biến vẫn đi được nhưng lâu lâu hay quên. Trước giờ chuyện lớn nhỏ đều do mẹ quyết định. Nhà có 4 chị em, tôi là chị cả, em gái kém một tuổi, em trai 30 tuổi độc...
Đọc thêmTôi có quyền trách bạn thân khi không được mời cưới
Bạn không mời cưới thì tôi được: quyền trách bạn, không mất tiền cưới, không mất thời gian đi ăn cưới, nhận ra giá trị tình bạn đến đâu.
Nỗi niềm về người bạn mà tôi cho là thân vừa đám cưới cách đây 10 ngày thôi thúc tôi lần đầu tiên viết ra những dòng tâm sự này.
Sau đại dịch Covid-19, trí nhớ của tôi giảm thấy rõ, nhưng những ký ức thì tôi không thể nào quên. Còn...
Đọc thêm