Home
Menu

Vì thương anh từng bị thần kinh nên tôi cố lấy, giờ hối hận

Tôi còn thương anh nhưng nhìn lại chuỗi ngày ở bên anh, cả khi chưa kết hôn, chỉ thấy mình ngập trong nước mắt.
Tôi 29 tuổi, lấy chồng gần ba năm. Tôi làm công chức, thường phải làm thêm ngoài giờ vào những tháng cuối năm. Chồng tôi làm trong một công ty nhà nước. Anh thường xuyên đi nhậu với bạn bè, đồng nghiệp sau giờ làm và ngày cuối tuần. Chúng tôi tìm hiểu nhau khoảng nửa năm thì tôi nhận lời yêu anh. Tôi về nhà anh chơi một lần và cũng mời anh về thăm bố mẹ mình một lần. Sau đó anh ngỏ lời cầu hôn tôi. Cảm thấy mọi việc quá nhanh nên tôi đã đề nghị tìm hiểu thêm một thời gian.
Trong mắt tôi khi ấy, anh khá vui vẻ, dễ thương, thẳng thắn và chân thật. Anh là một trong số ít những người tôi có thể thoải mái nói cười vui vẻ, bởi tính cách tôi khá khép kín, lại thêm công việc rất bận rộn ở một thành phố mới tới nên tôi không có nhiều bạn bè. Chỉ có một điều khiến tôi e ngại ở anh là anh rất hay nhậu nhẹt. Chúng tôi ít gặp nhau vì anh đi làm xa, khi anh về thì tôi phải đi làm thậm chí cả buổi tối và ngày cuối tuần. Những cuộc gặp của tôi thường vào buổi tối muộn sau khi tôi tan làm hoặc tan học, anh lúc nào cũng có hơi men vì đã làm vài ly với bạn trong lúc đợi tôi. Tửu lượng cao nên anh vẫn tỉnh táo, nhưng tôi vẫn luôn suy nghĩ và còn e dè với anh. Lại thêm trong những lần trò chuyện, có điều gì đó khiến tôi cảm thấy anh có bí mật gì đó giấu tôi.
Sau lần cầu hôn ấy một tháng, tôi biết một chuyện về quá khứ của anh, trả lời cho những băn khoăn của mình. Trước đây anh học rất giỏi, đã học y đa khoa được 3 năm thì bỏ ngang. Lý do anh từng nói với tôi là vì cảm thấy không phù hợp. Tuy nhiên anh lại không học ngành khác mà bỏ hẳn, rồi một năm sau mới đi làm. Có người nói với tôi anh từng bị "thần kinh" nhưng tôi không tin, đến khi nghe từ một người thân tôi mới bàng hoàng. Khi tôi hỏi, anh thừa nhận anh từng bị trầm cảm phải nhập viện điều trị. Gia đình phản đối vì sợ tôi khổ, sợ rằng con cái của chúng tôi sẽ bị di truyền bệnh từ cha. Mẹ khóc khiến tôi bối rối và rồi chia tay anh.
Chia tay vì lý do anh từng mắc bệnh khiến tôi cảm thấy day dứt vô cùng. Việc tôi làm chẳng khác nào đẩy anh vào hố sâu tuyệt vọng và đau đớn vì tội lỗi không phải do anh gây ra. Chị gái tôi từng bị "bồ đá" vì "mẹ chồng tương lai" chê chị mắt hí. Tôi căm ghét bà ấy nhưng rồi chính tôi cũng làm điều tương tự hay sao? Cứ nghĩ mãi về điều ấy nên tôi chẳng thể nào quên anh được, dù không liên lạc nhưng chính tôi là người vẫn theo dõi hoạt động của anh trên mạng xã hội. Cuối cùng sau hai tháng chia tay, chúng tôi quay về với nhau.
Mẹ tôi rất buồn và không đồng ý, cha đã mở cho tôi một con đường. Cha nói ông tin vào hai chữ "nhân duyên", cho tôi suy nghĩ thận trọng rồi tự quyết định lấy hôn nhân của mình. Tôi và anh tiếp tục tìm hiểu nhau. Thời gian này tôi không còn thấy bứt rứt vì hành động có lỗi của mình, nhìn ra nhiều điều chưa phù hợp giữa anh và tôi. Thế nhưng tôi cũng tự thuyết phục mình rằng có phải vợ chồng nào cũng ăn ý với nhau cả đâu. Xung quanh tôi, từ cha mẹ đến bà con họ hàng, anh chị em, bạn bè, hầu như cuộc hôn nhân nào cũng có cãi vã, không vừa lòng nhau. Tôi tin rằng anh yêu tôi và tình cảm đó sẽ giúp anh thay đổi khi chúng tôi kết hôn. Nửa năm sau chúng tôi kết hôn.
Sau khi kết hôn tôi nhanh chóng có bầu. Thời gian đó anh đi làm xa, đi khoảng 10 ngày thì về nhà chơi 4 ngày. Những ngày chồng đi làm xa về, ban ngày tôi đi làm thì anh ở nhà, tối vợ về thì chồng đi nhậu tới khuya. Tôi giận dỗi, khóc lóc, thủ thỉ nũng nịu nhưng anh chỉ xin lỗi cho qua chuyện rồi đâu lại vào đấy. Khi tôi sắp sinh con thì anh được chuyển công tác về gần nhà. Tưởng rằng từ nay anh sẽ thay đổi khi sống cùng gia đình, có con, nhưng chỉ được một thời gian đầu, rồi đâu cũng vào đấy.
Có một dạo anh nuôi cá cảnh để bán, ngoài giờ làm anh say sưa chăm cá, cũng như lúc anh đi nhậu, vợ chồng cả ngày chẳng gặp nhau nói được gì. Rồi cá chết nhiều quá, anh nản và nuôi cầm chừng, lại đi nhậu suốt tuần. Mỗi đêm nhậu về anh thường nói nhảm và bắt vợ phải nói chuyện với mình, nếu tôi vờ ngủ anh sẽ lay đến khi nào tôi dậy, hoặc lay con gái dậy để chọc tức tôi. Có những lần quá say, anh có hành động hỗn láo với bố mẹ anh. Cả lúc tỉnh, anh cũng quát nạt khi mẹ than vãn về việc anh đi nhậu.
Sinh nhật tôi, tôi bảo anh dành một tối chơi với hai mẹ con. Anh không đồng ý vì bận nhậu, nhưng tuần nào cũng đi mừng sinh nhật anh em chiến hữu. Em gái anh ở xa về chơi, anh nói dối tôi phải đi công tác cuối tuần, thực ra là anh đi nhậu qua đêm rồi về. Tôi giận, anh cười dỗ dành, rồi ngay tối ấy lại đi tiếp. Tôi không hy vọng có thể sửa đổi được anh, chỉ có thể chấp nhận hoặc chia tay. Tôi muốn ly hôn với con người này ngay lập tức. Tôi không thể sống cuộc sống như thế này suốt mấy chục năm nữa. Đêm nào tôi cũng khóc, người thì bơ phờ gầy rạc, đầu óc mụ mị.
Tôi nhìn bố chồng, mỗi ngày đều đi đánh bài bất kể trong nhà xảy ra chuyện gì. Mẹ chồng phải cáng đáng việc nhà, thường càm ràm nhưng chẳng thay đổi được gì, tôi sợ cho tương lai của mình. Nếu như ly hôn hoặc đem con ra ở riêng, một mình tôi có thể đem lại hạnh phúc cho con không? Công việc bận rộn, tôi không dành nhiều thời gian cho con được, những lúc con ốm đau mẹ chồng đã giúp tôi nhiều. Con chưa đầy hai tuổi, rất ngây thơ và nó cũng yêu ba. Vợ chồng cũng có những lúc rất vui vẻ bên nhau. Ngày ông ngoại tôi mất, tôi ở nước ngoài không về kịp, anh không báo tôi mà tự chạy xe máy 40 km trong đêm để về phụ giúp gia đình vợ, lúc ấy tôi đã dặn mình không được quên ân tình này.
Có phải do tôi còn có những thiếu sót nên không thể bắt anh hoàn hảo? Có phải tôi quá khó tính và yếu đuối, dễ mủi lòng? Tôi còn thương anh, nhưng nhìn lại chuỗi ngày ở bên anh, cả khi chưa kết hôn, tôi chỉ thấy mình ngập trong nước mắt. Tôi nên làm thế nào mới phải đây?
Quỳnh Chi 30/11/2025

Chia tay khi anh phải ở viện thần kinh lâu dài, liệu tôi có hối hận?

Tôi buồn cho người từng là bạn, đồng nghiệp cũ, người yêu; thương anh mà có lẽ không thể đi đến cùng bởi còn có bố mẹ.
Một tuần vừa qua tôi như gặp cơn địa chấn, thực sự rất sốc, không biết làm gì vào lúc này. Tôi vẫn cố tỏ ra bình thường, cố gắng suy nghĩ lạc quan vì biết nếu không như vậy khó có thể vượt qua sóng gió cuộc đời.
Chúng tôi từng là đồng nghiệp 6 năm... Đọc thêm

Chuyển bộ phận vì sĩ diện, giờ tôi hối hận

Vì sĩ diện, không muốn làm giao dịch viên nên tôi chuyển bộ phận tín dụng, trái sở trường của mình.
Tôi năm nay 42 tuổi, là ngân hàng gần 14 năm, làm vị trí giao dịch viên. Bản thân tôi tự thấy mình là người không thông minh, tư duy về tính toán không giỏi. Tôi có kỹ năng bán hàng tốt nên năm 2022 tôi được bổ nhiệm lên phó phòng. Năm 2024, ngân hàng tôi có cuộc thi sát hạch vì dư lãnh... Đọc thêm

Sau 4 năm, tôi bắt đầu hối hận về quyết định lấy vợ

Vợ tôi lười, không thích nấu ăn, cũng không biết nấu, việc nhà không thích làm và hầu như không làm.
Tôi 36 tuổi, vợ kém 5 tuổi, cưới được hơn 4 năm. Chúng tôi đều là người tỉnh lẻ, lên Hà Nội học tập và làm việc. Trước khi quen tôi, vợ đã lỡ dở một lần đò. Chúng tôi đều là những người bình thường, không quá xuất sắc từ ngoại hình cho đến tài năng. Lúc quen nhau, tôi gạt... Đọc thêm

Bạn gái chia tay vì thầy bói bảo sẽ hối hận suốt đời nếu lấy tôi

Tôi một lòng với em, chịu khó đi làm tích cóp để lo tương lai hai đứa, em như đâm vào tim tôi khiến tôi tổn thương sâu sắc.
Chúng tôi yêu nhau hơn hai năm, cùng đồng hành và muốn tính chuyện kết hôn. Không phải tình yêu sét đánh, cũng chẳng còn rực rỡ như thuở mới quen nhưng chúng tôi gắn bó thật lòng với nhau. Tôi luôn tin, khi hai người cùng cố gắng, mọi khó khăn đều có thể vượt qua... Đọc thêm

Không hối hận vì từng yêu trai hư

Bởi có mối tình đó tôi mới hiểu mình cần gì và xứng đáng với điều gì, chỉ thấy mình may mắn khi bị trai hư bỏ.
Có người nói: "Phụ nữ thường mê trai hư", nghe có vẻ buồn cười nhưng tôi, người phụ nữ từng trải, đồng tình với quan điểm này. Tôi từng rất mê trai hư. Không phải tôi không biết hậu quả, thậm chí biết rõ cái kết thường thấy của những cuộc tình với trai hư là... Đọc thêm