Home
Menu

Một năm như ở địa ngục khi sống với chồng

Tôi mua gì anh cũng chê, nấu gì anh cũng nặng nhẹ, lỡ làm gì không vừa ý anh cũng trách.
Tôi 27 tuổi, có công việc nho nhỏ với thu nhập 17-25 triệu mỗi tháng. Tôi quen anh là mối tình đầu. Anh hơn tôi 6 tuổi, giữa chúng tôi chênh lệch học thức, gia cảnh cũng không tương đồng. Gia đình anh không khá giả, hơi phức tạp, còn tôi là con một trong gia đình khá ổn về kinh tế. Trong suốt thời gian quen nhau hai năm trước cưới, anh nhiều lần làm ăn thua lỗ và gây nợ. Tôi thương anh nên nhiều lần bán hết vàng và gom hết tiền tích lũy đưa anh giải quyết, nghĩ tiền có thể kiếm lại nhưng tình cảm thì không. Có lẽ vì vượt qua được một số khó khăn đó mà chúng tôi quyết định cưới nhau.
Sau khi cưới, chồng thất nghiệp, ở nhà lo việc nhà, vợ chồng tôi thuê nhà. Tôi sợ anh buồn nên cố đi làm về sớm mỗi ngày, san sẻ công việc với anh. Sau khi cưới, tôi thật sự chịu không nổi tính anh. Anh tiêu cực và hay cằn nhằn, chỉ một việc nhỏ tôi làm sai anh cũng bực bội, cáu bẳn rồi không nói chuyện với tôi. Khi ai đó bên ngoài làm anh không vừa ý, hay anh gặp trục trặc về kinh tế là về nhà kiếm cớ trách mắng tôi. Anh im lặng cho đến khi tôi phải năn nỉ do muốn vợ chồng chung sống vui vẻ.
Tôi tâm sự nhưng anh không thay đổi, chỉ nói tính anh là vậy, không thích thì cứ im, về nhà việc ai nấy làm, khỏi mích lòng. Những lúc anh đối xử với tôi như vậy vì những chuyện nhỏ nhặt, tôi thật sự rất buồn, nghĩ ngay cả lúc mình phải gom hết tài sản tích lũy được để đưa anh, trong túi chỉ còn có một nghìn vì anh, bản thân cũng không hề trách anh một lời. Vậy mà giờ đây anh chỉ vì những việc vô cùng nhỏ lại cư xử như vậy. Suốt một năm sống chung với chồng, tôi cảm thấy như địa ngục, đi làm thì phải làm vừa lòng mọi người ở công ty, về nhà lại phải làm vừa lòng chồng, không thể sống là chính mình dù chỉ một phút. Tôi mua gì anh cũng chê, nấu gì anh cũng nặng nhẹ, lỡ làm gì không vừa ý anh cũng trách.
Tôi từng nghĩ tơi việc ly hôn vì chưa có con cái, nhưng thật sự thấy thương và tội nghiệp chồng nếu bỏ rơi anh. Tôi cũng không hiểu đó là tính cách chồng vốn có mà mình không nhận ra hay do anh bị áp lực thất nghiệp, tự ti nên như thế. Có phải tôi quá mềm lòng khiến cho cuộc sống của mình vất vả không?
Hiền Hòa 23/05/2025

Lấy chồng không tình yêu, tôi sống trong địa ngục trần gian

Khi quyết định ly hôn, tôi biết có thai bé thứ hai, nhà ngoại không có khả năng giúp, tôi đành về lại nhà chồng trong sự nhục nhã chề.
Tôi 37 tuổi, có chồng và hai con, nghề nghiệp tự do, sinh ra ở một làng quê. Bố tôi mất sớm, lúc ấy tôi chỉ hơn một tuổi, mẹ một mình nuôi 3 anh em nên chỉ học hết lớp 12 là tôi dừng lại, vào Sài Gòn làm công nhân phụ giúp gia đình. Tôi rất nóng tính... Đọc thêm

Rời đi sau 10 tháng sống trong địa ngục công sở

Tám tháng ở nơi đó giống như bị nung trong lò: áp lực, hỗn loạn, trách nhiệm lẫn với cảm xúc.
Vài tháng trước, tôi rời khỏi công ty gia đình mà không kịp nói một lời giải thích. Trên danh nghĩa, tôi bị cho nghỉ vì "không đạt kỳ vọng", nhưng sự thật là tôi đã bước ra khỏi một lò nung kéo dài sáu tháng, nơi bản thân bị bào mòn bởi thao túng cảm xúc và một môi trường làm việc độc... Đọc thêm

Chồng ngồi lì đọc truyện cả ngày dù đang bị thoát vị đĩa đệm

Thời gian rảnh, anh chỉ đọc truyện, có thể đọc liên tục nhiều giờ, thậm chí nhiều ngày không thấy chán, còn tỏ ra khó chịu nếu bị gián đoạn.
Chồng 35 tuổi, làm công việc văn phòng nên phải ngồi nhiều. Anh bị thoát vị đĩa đệm cả cột sống cổ và thắt lưng, nhưng lại rất lười vận động. Anh hầu như không chạy bộ, không chơi thể thao, cũng ít khi ra ngoài giao lưu. Thời gian rảnh,... Đọc thêm

Con trai ra riêng, không cho gia đình biết địa chỉ nhà

Tôi hơi bất ngờ là con mua nhà khi nào, sao không nói với gia đình, cũng không cho ai biết nhà con ở đâu.
Tôi 50 tuổi, con trai lớn 28 tuổi. Khi sinh con, việc chăm nuôi với tôi dễ dàng đến bất ngờ vì con dễ ăn, không bao giờ phải đi lòng vòng dụ con ăn. Lớn một chút, con tự ăn. Khi đi học, con tự học và không bao giờ để ba mẹ nhắc nhở, kết quả học tập luôn tốt, tôi không có gì phải lo... Đọc thêm

Cảm thấy chênh vênh dù có địa vị, vợ đẹp, con ngoan

Tôi không còn ham muốn quá nhiều vào tiền bạc và danh vọng, chỉ muốn có công việc nhẹ nhàng hơn chút để vừa sống vừa cảm nhận.
Tôi là phó giám đốc chi nhánh của tập đoàn nhà nước, ngoài 40 tuổi, có năng lực và theo đánh giá thì có khả năng lên cao hơn. Tôi có nhà xe đầy đủ, một vợ hai con đủ nếp tẻ đều ngoan và học tốt, vợ xinh xắn, đảm đang. Ai nhìn vào cũng đánh thấy... Đọc thêm