Home
Menu

Vì yêu bản thân, mẹ khiến gia đình điêu đứng

Em tiếc cho mình, tiếc vì những gì bố đã cố gắng cả đời, giờ con cái lại tay không ra đời.
Em 17 tuổi, nhà có 3 anh chị em, anh cả, chị hai và em là út. Nhờ bố làm việc chăm chỉ nên nhà em gọi là có điều kiện, anh chị đều đi du học. Bố mẹ em 55 tuổi rồi. Mọi việc sẽ chẳng sao nếu như mẹ không làm mất toàn bộ tài sản tích lũy cả đời của gia đình, khiến ngay cả học phí hiện tại của chúng em cũng khó nộp. Nhà em phải đi vay để trả nốt học phí năm cuối cho anh cả, còn chị hai phải tạm dừng học năm nhất đại học và chắc năm học tới sẽ về nước.
Bố em kiếm tiền chính, mẹ chỉ ở nhà nhưng chẳng phải làm gì nhiều. Khi em học tiểu học, bố thuê giúp việc, đến khi chúng em lớn lại phụ việc nhà. Mẹ chỉ học hết cấp ba nhưng luôn muốn làm chủ, muốn cầm tiền, làm theo ý mình, không bao giờ chịu nghe ai. Bố lập một công ty đôi ba người để mẹ làm chủ cho sang, thỏa mãn tính sĩ diện của mẹ, để mẹ đi khoe với người ngoài. Thực chất mỗi năm sẽ thuê vài người làm vài tháng để làm việc giấy tờ cho mấy dự án của bố, còn mẹ không làm gì cả. Mẹ tiêu hoang, trừ khi buộc phải đem tiền trả nợ, không thì bố có đưa cả tỉ đồng mẹ vẫn tiêu sạch. Do đó bố em thường đi vay thêm để mua thêm nhà đất, không sợ mẹ tiêu hết tiền. Khi đã có tài sản tương đối đảm bảo, bố không đi vay nữa để bớt áp lực, để tiền làm ăn.
Mấy năm trước, nhà em có một hai tỷ đồng tiền nhàn rỗi, đến khi bố cần ứng trước tiền để làm ăn, mẹ lại bảo tiêu hết rồi. Từ đó bố không cho mẹ cầm tiền nữa, chỉ đưa mẹ chi phí theo nhu cầu. Bố mẹ em cãi nhau nhiều, em cũng không dám hỏi gì thêm. Nếu như mọi việc chỉ như vậy chắc em cũng không quan tâm lắm. Đến khi anh chị đều du học, bố bán mảnh đất hàng chục tỷ đồng để lấy tiền trang trải chi phí. Tiền bán đất bố em để đó để còn lo cho ba anh chị em đi du học, một phần tiền đó bố định mua thêm mảnh nhỏ hơn để tiết kiệm nhưng chưa tìm được đất. Thấy tiền rảnh rỗi, mẹ lại tiêu hoang, đem tiền đi hưởng thụ cá nhân. Mẹ giấu gia đình đi mua một mảnh đất làm của riêng, mua thêm một gói bảo hiểm nhân thọ cả tỷ đồng. Em đoán mẹ làm vậy để sau khi bố nghỉ hưu, mẹ sẽ lấy tài sản đó để ăn chơi, không lo gia đình nghĩ gì. Mẹ cũng nhiều lần nói với em và chị hai về việc sẽ du lịch hưởng thụ, còn bảo con cái tự lo thân, mẹ không muốn để lại gì.
Tất nhiên mẹ mua mảnh đất 3-4 tỉ đồng, mua bảo hiểm nhân thọ cả tỉ đồng mà không khiến bố để ý thì khó, vậy nên mẹ tìm cách đầu tư nhanh gọn để có thể bù được vào số tiền đấy. Đất mới bán 2023, làm gì có cách nào để kiếm vài tỉ đồng nhanh thế, đặc biệt là với trình độ học hết cấp 3 và chưa bao giờ phải đi kiếm tiền như mẹ. Vậy là mẹ đầu tư chứng khoán lừa đảo, nếu có kiến thức đầu tư thật thì cùng lắm chỉ lỗ ít, nhưng mẹ vốn kém hiểu biết nên vào mấy nhóm trên mạng và nghe lời đầu tư vào những sàn ảo, chỉ có đưa tiền vào chứ không rút ra được. Người thường mất một hai tỷ đồng thì phải nghi ngờ, nhưng mẹ em cứ tiếp tục đến khi bể nợ mới thôi.
Chỉ trong vòng một năm kể từ khi bán đất, mẹ bể nợ tầm 15-20 tỉ đồng. Mẹ em cầm cố cả mảnh đất mà mẹ giấu bố mua, tệ hơn là vay xã hội đen rồi thế chấp bằng căn nhà chung cư gia đình em đang ở. Đến mấy tháng trước, em xin tiền đóng học và ăn uống, mẹ bảo đi sang xin bố. Sau đó mọi việc vỡ lở. Mảnh đất mẹ em mua giấu đã mất vì gán nợ, căn chung cư cũng mất nốt, gia đình không có nhà ở, phải đi thuê nhà mình từ chỗ có nhà cửa phải đi ở thuê. Gán hết tài sản, gia đình em chỉ còn nợ chưa đến một tỷ đồng nhưng còn lo cho anh chị đi học nên bố phải đi vay chú bác, cầm cố nốt căn nhà ông bà cho ở quê để cố nốt học phí năm cuối của anh, còn chị em đành về nước học cho rẻ. Mới một năm trước em còn mơ ước được du học và trải nghiệm cuộc sống nước ngoài, giờ có học ở trong nước cũng phải đi vay tiền.
Mẹ chỉ nghĩ đến bản thân nên giờ khiến gia đình điêu đứng. Nhiều người sẽ bảo em vô ơn nhưng với em, gia đình không còn nữa, em không còn yêu mẹ. Em sẽ cố học xong đại học rồi thôi, coi như cắt đứt quan hệ với gia đình, không quan tâm đến việc phải gánh nợ cùng gia đình nữa. Có lẽ em sẽ giúp bố về mặt tinh thần trong thời gian còn lại. Em tiếc cho mình, tiếc vì những gì bố đã cố gắng cả đời, giờ con cái lại tay không ra đời. Em có nhiều mơ ước, giờ phải làm sao đây?
Ngọc Hà 06/03/2025

Muốn yêu người khác giới nhưng không thể điều khiển cảm xúc

Khác với những bạn LGBT mong buốn được sống thật, sống đúng với bản thân, thâm tâm tôi luôn muốn mình là người bình thường, mạnh mẽ, rắn rỏi.
Tôi là nam, 29 tuổi, trước đây từng tâm sự: "Tôi có xứng đáng được hạnh phúc". Mấy năm trôi qua tôi vẫn chưa thể đạp lên "khiếm khuyết cảm xúc" để sống hạnh phúc. Tôi có cảm xúc rung động với cả nam và nữ nhưng lại thiên về nam... Đọc thêm

10 năm hy sinh vô điều kiện cho gia đình lớn, giờ tôi sống cho mình

Lần này, nếu cần phải hy sinh, tôi sẽ làm điều đó, nhưng cho tổ ấm riêng, cho những người mà tôi sẽ gọi là "gia đình bé nhỏ".
Từ những ngày đầu bước vào đời, tôi đã chọn sống vì gia đình. Hơn 10 năm qua, tôi miệt mài làm việc, gom góp từng đồng, chỉ mong cha mẹ và anh chị em có thể vượt qua những ngày khó khăn. Khi gia đình lâm vào nợ nần, tôi không đắn đo. Cả phần đất nhỏ... Đọc thêm

Tôi không còn biết điều gì khiến mình vui

Những giấc ngủ chập chờn, bữa cơm vội vã, cuộc trò chuyện chỉ xoay quanh "Hôm nay công việc thế nào" khiến tôi cảm thấy mình như cỗ máy.
Có bao giờ bạn cảm thấy mình chỉ muốn bỏ lại tất cả, rời khỏi guồng quay cuộc sống và biến mất một thời gian? Lớn lên, chúng ta được dạy rằng trưởng thành đồng nghĩa với trách nhiệm, sự mạnh mẽ, việc gánh vác gia đình, công việc và đủ... Đọc thêm

Những điều phải chịu ở nhà chồng khiến tôi trầm cảm

Tôi tâm sự với chồng vài lần, muốn xin ra ở riêng nhưng chồng do dự, không muốn vì anh là con một.
Tôi và chồng kết hôn hơn 4 năm nhưng những thứ tôi chịu đựng ở nhà chồng quá nhiều nên giờ thấy bản thân như trầm cảm nặng, nặng nề về tinh thần, không phải vì chồng mà vì bố chồng và hai chị gái chồng. Tôi và chồng quen nhau khi tôi xin về làm công ty gia đình do vợ chồng chị gái... Đọc thêm

Bạn thân dần xa lánh khi tôi có điều kiện hơn

Ngoài gia đình, bạn là người gần gũi tôi nhất, thế nhưng tình bạn của chúng tôi đang dần biến mất không vì lý do gì cụ thể.
Tôi có người bạn thân từ cấp ba đến giờ gần 20 năm. Hai đứa cùng quê và đều có gia đình thuộc tầng lớp lao động nghèo, trưởng thành cùng nhau, hiện tại tôi có phần đạt được nhiều thành tựu hơn.
Năm 20 tuổi, chúng tôi vô tư và thân thiết. Bước qua... Đọc thêm