Nín nhịn người chồng vô tâm, anh càng không coi tôi là vợ
Tôi nhiều lần muốn ly hôn nhưng nghĩ đến những lần anh ôm tôi và nói sẽ bảo vệ tôi cả đời, tôi lại không nỡ rời xa anh.
Tôi và chồng chưa ly hôn nhưng tình cảm rạn nứt rất lâu rồi. Không cãi vã ầm ĩ, không đánh đập, nhưng khoảng cách giữa hai người lớn dần, lặng lẽ và lạnh lùng. Tôi cảm thấy mình như người thừa trong chính cuộc hôn nhân này. Chồng tôi sống cảm tính, thiếu lý trí và cũng chẳng mấy khi đặt vợ con vào vị trí quan trọng. Từ khi cưới, tôi hay đau ốm, sức khỏe không tốt nên hai mẹ con về sống bên nhà ngoại cho tiện. Anh đi làm xa, vất vả là điều tôi hiểu và thương, nhưng tôi cũng tủi thân khi bao năm qua anh gần như không gửi đồng nào về cho tôi nuôi con. Tôi không dám hỏi han gì vì biết anh còn lo tiền trọ, tiền sinh hoạt. Điều khiến tôi buồn nhất là những lúc về thăm nhà, anh còn quay ra hỏi tôi có tiền không, cho anh mượn tạm.
Về đến nhà, anh cũng chẳng mảy may phụ giúp việc gì. Con khóc quấy, tôi lo hết; cơm nước, giặt giũ, mọi thứ đổ dồn lên vai tôi. Có những đêm tôi sốt li bì, vừa bế con vừa chăm chính mình mà tôi ước giá có chồng ở bên, hay ít nhất cũng là một tin nhắn hỏi han. Tôi nhiều lần muốn ly hôn nhưng mỗi khi nghĩ đến hồi đầu vợ chồng còn yêu nhau, những lần anh ôm tôi và nói sẽ bảo vệ tôi cả đời, tôi lại không nỡ rời xa anh. Rồi nhìn con, thấy con cười khúc khích gọi bố, tôi không nỡ tước đi hình bóng người cha trong lòng con.
Tôi cứ thế nhẫn nhịn, cố gắng níu kéo thứ tình cảm đã nguội lạnh. Anh được đà, càng không coi tôi ra gì. Anh lạnh nhạt, vô tâm, thờ ơ, như thể tôi chỉ là người ở tạm trong cuộc đời anh. Mọi thứ cứ dồn nén từng ngày, tôi sống như chiếc bóng trong căn nhà có hai người mà chẳng hề có hơi ấm vợ chồng.
Tôi chán nản, bế tắc, không biết nên đi tiếp hay dừng lại. Ly hôn thì thương con, sống tiếp thì chính tôi đang dần đánh mất mình trong sự chịu đựng. Tôi viết ra những dòng này, không mong ai phán xét hay thương hại, chỉ là muốn trải lòng, để biết rằng đâu đó có người từng cảm thấy như tôi, một người vợ đang mắc kẹt giữa chữ "buông" và "giữ". Xin chân thành cảm ơn các bạn đã chia sẻ.
Huyền Nga 07/06/2025Càng lớn tuổi, bố tôi càng buồn khi không có con trai
Càng lớn tuổi, tôi thấy ông càng nghĩ ngợi nhiều hơn, tiếc vì không còn ai mang họ của mình, sau này mất ai là người thờ cúng.
Bố tôi ngoài 60 tuổi, có ba con gái đều đã lập gia đình. Cuộc sống của mấy chị em tôi không giàu sang, thành đạt, chỉ đủ ăn đủ mặc. Bố tôi là cháu đích tôn của dòng họ, nhà ông bà nội chỉ có mình bố là trai, còn lại ba người con khác là gái. Thời của...
Đọc thêmCàng ngày vợ càng không thể khiến tôi vừa lòng
Vợ không thể đáp ứng được những kỳ vọng của tôi, cuộc hôn nhân này đã đến hồi kết sau 8 tháng chung sống.
Tôi 25 tuổi, cưới được 8 tháng. Khi còn học đại học, những buổi chiều ngồi trong thư viện, tôi và cô ấy vô tình chạm mặt nhau. Cô ấy rất trầm lặng, khác hẳn với những cô gái khác trong lớp. Thoạt đầu, tôi chỉ nghĩ cô ấy là một người nghiêm túc, dần dần nhận ra sự...
Đọc thêmTôi càng cự tuyệt, chủ doanh nghiệp càng quyết liệt theo đuổi
Tôi 26 tuổi, làm việc tại Hà Nội, là người vô tính; gần đây tôi rất sợ hãi khi có một người đàn ông cuồng nhiệt đeo đuổi mình.
Anh ta là người nước ngoài, là bạn của cấp trên tôi. Tôi phiên dịch giúp và hướng dẫn anh ta cách đóng tiền, đỗ xe dưới hầm. Xong việc, anh ta hôn vào tiền rồi đưa cho tôi khoảng ba triệu đồng với ánh mắt không hề đứng đắn, khiến tôi tức giận....
Đọc thêmNín nhịn sự xúc phạm của mẹ anh, cuối cùng tôi vẫn phải buông
Sau nhiều lần đứng giữa bạn gái và mẹ, tuy không nói ra nhưng gần đây tôi thấy hình như anh không còn cố gắng.
Chúng tôi yêu nhau gần 3 năm. Ba mẹ anh ở miền Bắc, tôi ở miền Tây, gia đình anh không đồng ý mối quan hệ này, nhiều lần khó dễ để chúng tôi buông tay. Chúng tôi hợp nhau về tính cách, học thức và gia cảnh, chỉ chờ cái gật đầu của cha mẹ là có thể thành vợ chồng. Cả...
Đọc thêmChồng coi việc làm chồng là trách nhiệm, không có tâm
Tôi buồn, stress, anh nghe chuyện rồi thôi, không có ý muốn giúp hay can thiệp gì cả.
Tôi với anh quen nhau từ thời sinh viên, cả hai đều xuất phát từ gia đình nghèo khó nên độc lập, mạnh mẽ. Từ lúc yêu, tôi đã thấy anh là người tử tế, hiền lành nhưng không biết cách quan tâm người khác. Kết hôn một thời gian tôi mới thấy sự vô tâm của anh. Tôi từng chia tay anh một lần nhưng rồi lại...
Đọc thêm