Home
Menu

Bố mẹ đi chùa, từ thiện nhưng bỏ mặc em tự ăn học, đầu bù tóc rối

Bà hay giúp đỡ họ hàng, nuôi cháu nhưng lại lười chăm con, toàn để cho người khác trông.
Em sinh ra trong gia đình mà ông bà hai bên đều làm nông. Bố mẹ em học giỏi, từng sang Tiệp du học, nhưng về EQ thì kém vì thuở nhỏ nghèo khó đến mức không có cả đèn dầu để học. Bố em vốn là người đàn ông hiếm có: chăm chỉ, chịu khó, yêu thương và chăm lo vợ con từ trẻ đến già, không hưởng thụ, không cờ bạc, không rượu chè. Ông rất nhịn vợ, luôn coi mẹ em là số một.
Mẹ em gia trưởng, không khéo léo, tính nóng, quan điểm thay đổi xoành xoạch. Khi ở Tiệp, ông yêu bà nên chăm sóc bà. Bà thấy ông tốt thì lấy chứ không thực sự yêu. Về Hải Phòng, ông được phân công làm ở điện lực, bà ở phụ sản. Cả hai đều giỏi, dần lên trưởng phòng, rồi mải mê làm ăn, mua vàng, mua đất giá rẻ.
Dù vậy, tuổi thơ em luôn ám ảnh bởi cảnh ông bà cãi nhau. Bà hay chê ông nông dân nghèo rồi tức giận, mắng nhiếc, ông chán bỏ ra khỏi nhà. Bà chiều em, chỉ cần ốm là cho nghỉ ở nhà, mê tín từ nhỏ, gặp chuyện gì cũng khóc lóc kêu có điềm, đi khấn. Tâm trạng bà không bao giờ yên, luôn như sắp có chuyện xấu. Bà còn hay xem tử vi và nói em sau này ba đời chồng, rồi bảo "bố mày không ra gì thì mày cũng thế thôi".
Bà hay giúp đỡ họ hàng, nuôi cháu nhưng lại lười chăm con, toàn để cho người khác trông. Bà chưa bao giờ quan tâm chuyện học hành của em, nói "học vừa phải", trong khi nếu không học thì làm sao bằng người ta. Kỹ năng làm việc nhà ai cũng dạy, riêng bà không dạy, cũng không cho làm. Ông không thích nhưng cũng mặc kệ, lâu dần vợ chồng xa cách.
Từ nhỏ, ông bà không bao giờ biết em học ở trường nào, lớp nào. Trong khi có thể xin cho cháu họ đi học, còn con ruột lại kệ. Lên lớp sáu, em phải tự nhờ mẹ bạn xin học, đến đại học cũng thế. Nhiều lúc em không hiểu vì sao bố mẹ ở gần mà chẳng khác gì ở xa, bạn em bố mẹ ở nước ngoài mà vẫn quan tâm hơn. May mắn là có anh trai rất thương và dạy bảo, đưa em đi học.
Em học cũng được, thuộc top năm của lớp, nhưng lười và hay ốm từ bé, nào viêm thấp khớp, nào bệnh vặt. Ông bà không bao bọc, buộc em tự lập. Sau này, khi về hưu, bà theo thầy chùa, mê tín, ép cả nhà đi chùa, ăn chay, cúng tiền. Em không muốn đi thì bà lao vào đánh. Em sợ mang tiếng bất hiếu nên nhịn.
Ông mải mê công danh, làm giám đốc, cống hiến xây nhà, vừa để tạo uy tín vừa kiếm tiền, nhưng mặc kệ em. Em yêu ai, ông không quan tâm. Người duy nhất để ý là anh trai, nhưng vì bận học xa nên không lo cho em thường xuyên được.
Bà về già sợ chết nên đi từ thiện khắp nơi, giúp anh em, công nhân nhưng con đẻ thì chẳng mấy khi quan tâm. Em ăn mặc luộm thuộm, đầu tóc rối, không biết nấu ăn, bà cũng kệ. Ai nịnh bà đi chùa thì bà vui, em cãi thì bà cắt viện trợ. Bà học giỏi nhưng tâm lý bất ổn, có khi điên lên đánh con dã man, túm tóc, đạp chân, cầm lược đánh thâm tím mà em chẳng làm gì sai.
Em có mối hận sâu sắc với bố mẹ. Nghĩ rằng dù nghèo hay xuất thân thế nào, đã học ở nước ngoài bảy năm cũng phải học được điều hay của phương Tây và biết cách dạy con. Tại sao bà giúp người ngoài mà con mình lại không tự tay chăm sóc? Với mẹ, dù biết mẹ khổ từ bé nhưng em không thực sự thương. Có khi em nghĩ nếu không làm con mẹ, em sẽ khác.
Em lùn như mẹ, hiền nhưng không khéo như mẹ. Nói chung, em ám ảnh cuộc sống gia đình nên không thích về nhà vì toàn nghe cãi nhau. Dù biết bố mẹ là người sinh ra và hy sinh cho mình, em vẫn muốn thoát khỏi gia đình. Khi ở với bạn bè, em luôn thấy vui vẻ, hạnh phúc, được lắng nghe, yêu thương. Em sợ cuộc sống gia đình có cảnh bố mẹ chửi bới, chê bai nhau. Em biết mình tiêu cực, vì gia đình nào cũng có lúc mâu thuẫn, nhưng em cứ bị ám ảnh. Với em, gia đình phải là nơi vui vẻ, hòa thuận, chốn bình yên để con cái muốn trở về. Có phải em quá tiêu cực không?
Mai Hồng 13/08/2025

Liên tục kinh doanh thua lỗ khiến vợ muốn xuống tóc quy y

Vợ chồng tôi cùng 42 tuổi, được hai con 15 tuổi và chín tuổi, cuộc sống quá nhiều thăng trầm nghịch cảnh.
Năm 2010, tôi chạy xe tải gây tai nạn giao thông phải đền bù điều trị, chi phí thuốc thang hết gần 300 triệu đồng. Sau đó phải bán xe chuyển sang làm bất động sản. Năm 2012, tôi vay tiền ngân hàng mua đất và nhà đất lại rơi vào khủng hoảng đóng băng, tôi thua lỗ gần một tỷ... Đọc thêm

Chồng vác dao đuổi tôi khỏi nhà vì đi làm tóc về muộn

Tôi cứ lang thang ngoài đường, đến 12h đêm anh không dỗ nổi con mới đưa con cho tôi.
Tôi 33 tuổi, lập gia đình được 10 năm, chồng cực kỳ gia trưởng. Sống trong gia đình như vậy tôi không hề có chút vui vẻ. Từ những ngày đầu chung sống anh đã trả lời cho tôi biết điều đó. Tôi là giáo viên, anh là công chức ở xã. Tôi đến với anh không phải tự nguyện mà chịu sức ép từ phía gia... Đọc thêm

Tôi mua kẹp tóc, chai nước mắm, bạn trai cũng hỏi 'bao nhiêu tiền'

Từng chuyện nhỏ thôi nhưng dồn lại, tôi thấy ngộp thở vô cùng, không được tôn trọng.
Chuyện tình của tôi bắt đầu từ Tết 2025, quen nhau qua mạng xã hội. Ngày đầu gặp ở quán cà phê, anh nói những câu: "Nhìn em là biết ngay em là vợ anh", "Em là chân ái", "Bảy năm qua anh chẳng quen ai hết, giờ chỉ muốn cưới thôi". Ngay lần đầu, anh muốn tôi làm bạn gái. Thấy anh có vẻ chân thành, tôi... Đọc thêm

60 tuổi vẫn bị con trai nói là trẻ con, nhạy cảm như công chúa

Tôi và con trai thường xuyên cãi nhau chỉ vì cách nói chuyện mà tôi cho là không phù hợp.
Con trai tôi 34 tuổi, làm công việc liên quan đến chữ nghĩa, viết lách. Nghĩa là theo tôi, cháu phải khá nhạy cảm về vấn đề chữ nghĩa, nhưng cháu có cách nói chuyện làm tôi hết sức tổn thương. Ví dụ hôm nay, cháu kể dự định mua một món đồ mới, khoảng ba triệu đồng chứ không nhiều. Nhưng tôi không... Đọc thêm

Tôi có vợ và công chúa đáng yêu nhờ Hẹn hò VnExpress

Vợ và con chính là nguồn động lực để tôi cố gắng hơn mỗi ngày, xin cảm ơn chuyên mục.
Vẫn nhớ như in vào một ngày đầu năm 2021, trong không khí chờ tết của một người đã 32 mùa hoa đào vẫn chưa tìm được ý trung nhân, tôi bất ngờ biết chuyên mục Hẹn hò của báo VnExpress, báo sáng nào mình cũng phải dành 30 phút để đọc tin tức. Lấy hết dũng khí, tôi viết một bài giới thiệu về... Đọc thêm