Home
Menu

Tiếng đồng hồ trong đêm khiến tôi sợ hãi

Tích tắc, tiếng đó nhẹ thôi, rất nhỏ, nhưng giữa cái im lặng của màn đêm, nó như nhắc nhở: "Mày đang sống như thế này đến bao giờ nữa"?
Tôi ghét tiếng đồng hồ trong đêm vì nó nhắc tôi đang sống một cuộc đời... trì hoãn. Đêm nào cũng vậy, cứ đến khoảng một giờ sáng là tôi tỉnh, không phải vì mộng mị, không vì tiếng xe ngoài đường hay vì tiếng điện thoại, là vì tiếng đồng hồ gõ nhịp đều đều trong góc phòng. Tích tắc, tích tắc, tiếng đó nhẹ thôi, rất nhỏ, nhưng giữa cái im lặng của màn đêm, nó lại vang như tiếng nhắc nhở: "Mày đang sống như thế này đến bao giờ nữa"? Tôi không ghét đồng hồ, chỉ ghét cái cách nó kiên nhẫn. Nó cứ lặp đi lặp lại, không mỏi mệt, không trì hoãn, không viện cớ, không than phiền.
Còn tôi, đã trì hoãn hết ngày này qua tháng khác. Trì hoãn một cuộc gọi xin lỗi, trì hoãn viết nốt bản kế hoạch còn dang dở, trì hoãn giấc mơ tuổi trẻ vì nghĩ "để mai cũng được", trì hoãn cả việc yêu thương bản thân vì lúc nào cũng bận lo người khác nghĩ gì. Tôi từng đặt mục tiêu năm mới là phải thay đổi, phải đọc nhiều sách hơn, phải ngủ sớm hơn, phải bớt dùng mạng xã hội, phải tập thể dục, phải học ngoại ngữ. Phải, phải, phải... Rồi hết tháng một, tôi trì hoãn đến tháng hai, tháng 3, rồi lại: "Thôi đợi giữa năm cũng chưa muộn".
>> Mỗi ngày nhìn chồng là tinh thần tôi mệt mỏi
Đến giờ, tôi ngồi đây, tháng 7 rồi, vẫn với một cái bụng hơi béo, một cái đầu đầy lo âu và một file tài liệu chưa mở lần nào. Tiếng đồng hồ nhắc tôi rằng thời gian không đợi ai. Tôi, dù biết thế, vẫn cứ trì hoãn vì lười, vì sợ, vì chẳng ai ép buộc, vì không ai nhắc nhở, cũng vì tôi chưa đau đủ để thay đổi. Nghe thì hèn thật nhưng là sự thật.
Tôi chưa thay đổi, không phải vì không biết cách mà vì tôi sống tạm bợ cũng quen rồi. Cái cảm giác "để mai làm" nó ngọt như thuốc mê, tôi uống nó mỗi ngày, không thấy ngay hậu quả nên vẫn tiếp tục. Tôi nhớ có lần, mẹ nói nhẹ nhàng thôi: "Con ơi, cái gì để lâu cũng nguội, kể cả là ước mơ". Tôi cười nhưng đêm đó khóc vì biết mẹ nói đúng. Ước mơ nếu không được sống, được nuôi lớn, nó sẽ héo. Nó không chết ngay đâu, nó chỉ tắt dần, âm ỉ như than tro. Một ngày nào đó, tôi sẽ tỉnh dậy và nhận ra: ước mơ của mình đã ngủ yên thật rồi. Tiếng đồng hồ vẫn gõ, từng nhịp, từng nhịp, mỗi nhịp như một cái tát nhẹ vào mặt tôi: "Mày không còn nhiều thời gian đâu", "Nếu mai chết, mày có thấy mình đã sống đúng chưa", "Sao mày cứ nói sẽ làm mà chưa bao giờ bắt đầu". Tôi nằm im, không trả lời. Vì thật ra tôi cũng không biết.
Tôi đang sợ chính mình, sợ nhìn lại một năm qua mà không biết mình đã làm được gì ngoài... sống sót. Tôi ghét tiếng đồng hồ, vì nó quá thẳng thắn. Nó không giống người thân, sẽ dỗ dành tôi. Nó không như bạn bè sẽ bảo: "Thôi mày cứ từ từ". Nó chỉ kêu đúng giờ và âm thầm. Tiếng đồng hồ, vào những đêm tôi thức trắng, chính là tiếng lương tâm. Nó nhắc tôi: "Mỗi lần mày trì hoãn, là mày tự lấy đi một chút cuộc đời của chính mình". "Không ai cấm mày sống chậm, nhưng đừng sống hoài." Tôi ước gì mình có thể tắt nó đi nhưng không, tôi cần nó. Vì nếu không có tiếng tích tắc nhắc nhở ấy, chắc tôi đã quên mất mình đang... trôi.
Tôi ghét tiếng đồng hồ trong đêm. Nhưng tôi biết, nếu một ngày nào đó không còn nghe thấy nó thì tôi đã thật sự... bỏ cuộc rồi. Tôi không muốn bỏ cuộc. Tôi không muốn sống thêm một năm trì hoãn nữa. Tôi không muốn thức dậy năm 40 tuổi và bảo: "Giá như...". Tôi đang viết bài này lúc 2h12 sáng, đồng hồ vẫn gõ. Tôi vẫn thở. Tôi vẫn sống. Có lẽ, mai tôi sẽ bắt đầu lại. Không cần hoành tráng. Không cần phải viết to-do list dài 5 trang. Chỉ cần... làm một việc duy nhất tôi đã hứa với bản thân từ lâu. Chỉ một thôi. Không trì hoãn nữa. Vì tôi biết, thời gian không la mắng tôi, nó chỉ đi, một cách lặng lẽ và không đợi chờ bất cứ ai.
Huỳnh Hoa 10/07/2025

Sau trăm cuộc gọi trong đêm, chồng bảo không về vì phê thuốc

Lâu nay tôi phát hiện người chồng có mùi hôi lạ nhưng nghĩ anh hút thuốc hoặc thuốc lá điện tử chứ không nghĩ anh hút cỏ, chơi ma túy.
Vì yêu chồng mà tôi cố gắng vượt qua mệt mỏi, bệnh mãn tính để sinh thêm cho anh một đứa con, để bé lớn có thêm em cho vui nhà. Chồng luôn đưa gần hết lương cho vợ nuôi con, không tính toán với vợ cái gì, chiều vợ con, tự vợ lo hết không bao giờ ý... Đọc thêm

Nhận 24 triệu đồng khi chỉ làm vài tiếng, liệu bố tôi có bị lừa

Tất cả giấy tờ bố đều không lưu lại, tiền chuyển khoản từ một tài khoản lạ, không ghi nội dung, tôi sợ bố nhận tiền từ kẻ lừa đảo.
Bố tôi ngày xưa làm bên kỹ thuật, sau đó có vài biến cố, chuyển sang buôn bán tại nhà và cũng có nhiều tiền. Gần đây tự nhiên bố được người quen giới thiệu công việc là sửa chữa máy móc vì họ biết ngày xưa bố có làm. Sau đó bố được... Đọc thêm

Tai tiếng vì hay đi ăn cùng nam đồng nghiệp

Trời nắng hay mưa, chúng tôi thường đi cùng và đôi lúc cũng mua qua lại chai nước uống.
Chúng tôi là đồng nghiệp, làm chung bộ phận trong công ty, đều đã có gia đình hạnh phúc. Có điều mọi người nhìn vào hay xì xào đó là: giờ đi ăn trưa bạn ấy thường che dù cho tôi đi, vì đoạn đường từ phân xưởng đến nhà ăn khá xa, trời nắng hay mưa chúng tôi thường đi cùng và đôi lúc cũng mua... Đọc thêm

Khó chịu khi chồng vào toilet 'ôm' điện thoại cả tiếng đồng hồ

Lúc đầu tôi tưởng anh bị táo bón hoặc có bệnh gì nên cứ hay ngồi lâu trong nhà vệ sinh.
Tôi 31 tuổi, lấy chồng được gần bốn năm, có bé gái hơn hai tuổi. Vợ chồng tôi không mâu thuẫn gì lớn, nhưng gần đây tôi bắt đầu cảm thấy bức bối với một thói quen khó hiểu của chồng. Anh vào toilet là có thể ngồi cả tiếng đồng hồ không ra, vì mải xem điện thoại.
Lúc đầu tôi tưởng anh... Đọc thêm

Con dâu bỏ đi qua đêm, để hai con cho tôi chăm

Vì tôi thương cháu nên hết lần này đến lần khác bị con dâu xem thường, hỗn láo.
Tôi 65 tuổi, đang sống cùng con trai và con dâu. Chúng tôi sống chung nhà nhưng ở hai tầng khác nhau, tôi ở tầng trệt, vợ chồng con ở tầng trên. Chồng tôi đã mất, con gái cũng đi lấy chồng nên chúng tôi sống chung nhà để hỗ trợ nhau. Sinh hoạt, ăn uống riêng rẻ, tôi không bao giờ xen vào cuộc sống riêng tư... Đọc thêm