Bế tắc trong việc tìm vợ vì bố tuổi cao, gia trưởng
Tôi sinh ra và lớn lên ở thành phố nhỏ, 35 tuổi; bố 83 tuổi, mẹ gần 80, may là mẹ vẫn khỏe, chỉ bố yếu dần.
Tôi đang ở cùng bố mẹ, anh trai và ba chị đều lập gia đình, ở riêng. Hồi đi học, tôi đánh giá là học tốt, thi đại học đạt thủ khoa của trường về công trình. Thực sự tôi thích về công nghệ, không thích ngành nghề mình thi. Hồi ấy có người họ hàng làm chức cao, giàu có trong nghề xây dựng, vì thế bố mẹ bảo sao tôi chỉ biết làm vậy.
Lên thủ đô học, tôi ở nhà người thân, bố mẹ không cho đồng nào mà tất cả đưa tiền cho dì, bảo cần gì cứ hỏi dì. Tôi không thích xin tiền, ngoài tiền học phí, gần như tôi không hỏi hay xin tiền tiêu nào từ dì, ăn sáng cũng ăn gần nhà, dì trả trước rồi. Thi thoảng tôi về nhà, anh chị dấm dúi cho 100-200 nghìn đồng. Hai năm đầu học các môn chung, tôi ổn, đến năm thứ ba bắt đầu phải học chuyên ngành. Cùng thời điểm đó tôi tìm hiểu và làm thêm, cũng về công nghệ, mỗi tháng kiếm tầm 5 triệu đồng. Lúc ấy tôi gần như không còn hứng thú học nữa nên bắt đầu nợ môn, về nhà là bị bố mẹ mắng chửi nhiều.
Đến năm thứ tư, tôi còn nợ 6, 7 môn gì đó, lại bị tai nạn nặng, vỡ đầu, phải về nhà nghỉ một năm. Do tai nạn tôi quên cả tên mọi người (chỉ quên tên) nên các từ trong ngành cũng coi như bị xóa sạch, không thể tiếp tục học ở trường đó. Sau một năm ở nhà, tôi quyết lên thủ đô làm việc tiếp, vẫn là về công nghệ. Bố tôi trước làm cơ quan nhà nước, mẹ làm giáo viên, gần như không hiểu công việc tôi làm là gì nên vẫn bắt tôi học thêm một bằng đại học, khoa học từ xa, để sau này có thể xin làm văn phòng chẳng hạn. Để bố mẹ yên tâm, tôi cũng đồng ý rồi lên vừa học vừa làm, tất cả tiền ăn ở, tiền học tự lo hết, mẹ đưa tiền nhưng tôi từ chối.
Sau gần bốn năm, có bằng đại học mà tôi cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì với mình. Tôi quay về nhà sống với bố mẹ và vẫn làm việc vì công việc chỉ cần có internet là được. Đến bây giờ, tuổi 35, thu nhập mỗi tháng tầm 30 đến 40 triệu đồng tùy khách hàng, tiết kiệm được 1,5 tỷ đồng (chưa kể mấy trăm triệu đồng lỗ vì đầu tư). Anh chị, bạn bè đều khen nhưng bố tôi thì không. Trước kia, khi tôi còn học trung học, bố chưa quá già hay lú lẫn nên bố con không có mấy mâu thuẫn. Sau 10 năm học và làm trên thủ đô, tôi cũng ít về nên hiếm khi tranh cãi với bố. Tầm 5-6 năm nay, khi về ở nhà với bố mẹ, tính cách bố càng ngày càng khó với tôi. Gia trưởng, từ này chắc mọi người đều hiểu, bố tôi luôn đúng.
Mấy năm nay tôi đã tìm hiểu, làm quen hay được giới thiệu bạn gái, cũng nhiều người rồi nhưng đều không thành. Với các mối quan hệ, khi quen nhau, đi chơi rất nhiều và vui vẻ, không có mâu thuẫn gì, rồi bỗng dưng đều không thành với lý do không hợp, hoặc cô gái ấy thờ ơ tôi. Ban đầu có người bảo chắc các cô ấy sợ tôi từng bị tai nạn ở đầu, nhưng tôi cảm thấy vô lý vì tai nạn này đã 10 năm trước. Giờ thu nhập tôi khá, tham gia đá bóng đều đặn hàng tuần, không nhẽ họ lo đến mức vậy sao?
Rồi tôi cũng nhận ra vấn đề, các mối quan hệ sau đó tôi đều tránh né nói về tuổi của bố mẹ, thấy tình hình có vẻ tích cực, nhưng rồi không tránh được. Khi người ta hỏi, hay đến nhà bạn gái chơi, bố mẹ em ấy hỏi, tôi không thể nói dối. Sau câu trả lời của tôi, các mối quan hệ đều chấm dứt. Tôi không trách gì họ, thử đặt mình vào vị trí gia đình họ, chắc cũng chọn thế thôi. Tôi buồn vì các mối quan hệ đó nhưng còn đỡ hơn là chịu sự ức chế khi ở với bố. Cứ thi thoảng lại mâu thuẫn với bố, hầu hết tôi im lặng, tùy bố cứ nói, nhưng có lần tôi không thể kiềm chế. Ví dụ vài năm trước, tôi tự đăng ký học và thi bằng ôtô B2, bố không cho, tôi cũng không hiểu nổi vì sao. Hay bố nghĩ tôi định học lái xe để làm nghề taxi hay đi đường dài chăng? Tôi chỉ nói tranh thủ đi học cùng mấy đứa bạn, nhưng bố vẫn quát to không là không. Tôi ức chế quá, định đứng dậy không nói gì, đi ra ngoài, vậy mà bố cầm cái ghế nhựa phang vào mặt tôi, sưng cằm, may là ghế nhựa.
Rồi các mối quan hệ không thành gần đây, bố đổ tại tôi không nghe lời, đó là vấn đề ăn mặc. Tôi không làm ở các cơ quan nhà nước hay các công ty nào nên hầu như mùa hè tôi mặc quần short, áo phông, không màu mè, đơn giản. Bố bảo tôi phải mặc quần âu, áo sơ mi; mặc quần ngắn, áo phông như bọn lông bông. Thậm chí những hôm tôi đưa bố đến bệnh viện để khám định kỳ, bố bảo mày mặc quần ngắn là coi thường bác sĩ và mọi người. Tôi thực sự rất ức chế nhưng chỉ biết câm nín. Ở bệnh viện tỉnh, hầu hết người già đi khám định kỳ, tầm tuổi tôi hoặc trẻ hơn rất ít xuất hiện, thi thoảng thấy có người mặc quần ngắn, không nhẽ tôi lại chỉ cho bố xem, nhưng thôi, sợ bố lại bực rồi quát ầm lên. Khi tôi mặc quần bò bố cũng nói.
Khi mắng tôi, bố nói đi nói lại, chê tôi thất bại trong việc học hành, công việc, trong khi chưa bao giờ khen vì tôi không làm trong cơ quan nhà nước. Rồi bố còn so sánh tôi với các anh chị, nói anh chị trưởng thành nên không phải nói, còn tôi cứ để ông phải mắng với dạy. Anh chị cũng biết tính bố tôi, chẳng qua ở riêng, ít tiếp xúc nên ít tranh cãi với bố. Anh chị kể ngày xưa bố cũng đánh với chửi nhiều lắm. Anh chị chỉ khuyên tôi nhường nhịn bố vì bố nhiều tuổi rồi. Có lúc tôi định tự tìm và mua nhà ở riêng, nhưng nghĩ làm thế chắc bố lại coi mình là đứa con bất hiếu. Hai tháng nữa tôi đủ 35 tuổi mà thực sự cảm thấy chán nản, chán làm quen, tán tỉnh, sống mà không có mục đích cụ thể nào. Theo mọi người bây giờ tôi nên làm gì?
Văn Lâm 02/06/2024Bế tắc trong mối quan hệ mẹ con
Nhiều lúc em mất đi lòng nhiệt huyết và tình yêu với gia đình dù vài ngày trước vẫn nói cười với nhau.
Gần đây nhất ba em bị nghi suy tim, nhưng vì xích mích gia đình trong nhiều năm nên ba không nói với mẹ và anh hai. Em vì nghe tiếng thở ba có phần rè nên bắt ba đi khám bệnh mới biết, bác sĩ kết luận ba bị hen. Dù vậy, trong khoảng thời gian đó em đã khóc rất nhiều, không thể nói với...
Đọc thêm25 tuổi, tôi bế tắc vì nợ 150 triệu đồng
Tôi bế tắc và dằn vặt về việc không làm chủ được mình, nợ nần xảy ra rồi còn dính vào cá độ bóng đá.
Tôi 25 tuổi, đang nợ nần chồng chất vì làm ăn thua lỗ, thêm việc cuối năm có dính vào cá độ bóng đá. Nợ đến nay đã lên con số 150 triệu đồng. Ban đầu chỉ kinh doanh đồ chơi từ việc mua đi bán lại, sau dần nhập từ Nhật về bán nhưng không may bị lỗ vốn, âm...
Đọc thêmChưa khai trương, tôi đã tìm những điểm trao cơm khi không bán được
Quán ăn mở ra vì nhiều lý do nhưng lý do lớn nhất là muốn trao gửi món ăn yêu thương đến mọi người, đặc biệt người khó khăn.
Tôi đọc được một bài viết chia sẻ rằng tiền có thể không nhiều, nhiều niềm vui là được, khiến tôi quá tâm đắc. Quán ăn nho nhỏ do tôi mở, đứng bếp chính là người chị lớn lên cùng tôi dưới sự uốn nắn có phần khắc khe một chút của bà tôi. Điều...
Đọc thêmLương không cao, luôn sợ làm sai, có nên bỏ việc ở tuổi 32
Tôi yếu tâm lý, rất sợ bị phạt dù đã cẩn thận hết mức, cũng chỉ làm kế toán nội bộ, không dám làm các việc liên quan đến thuế.
Tôi 32 tuổi, chồng cùng tuổi, có bé trai 5 tuổi, đang ở trọ, góp được gần 2 tỷ đồng để mua nhà ở Sài Gòn. Tôi đang làm kế toán nội bộ với lương net 11 triệu đồng/tháng. Chồng là kĩ sư, lương net 30 triệu đồng/tháng, tuy nhiên anh làm công ty ở xa...
Đọc thêmTuổi 38, tôi không dám bỏ việc lương 5 triệu đồng tìm việc khác
Công việc hiện tại tương đối nhàn, thời gian rảnh nhiều, tôi cảm thấy mỗi ngày trôi qua thật phí hoài.
Tôi là nam, sinh ra và lớn lên ở miền Tây Nam Bộ, nhà có bảy anh chị em, năm anh chị đã lập gia đình và ra riêng hết. Đa phần anh chị chỉ có cuộc sống bình thường, có hai chị đang mắc nợ và một chị phải đi làm giúp việc để trả nợ. Quay về câu chuyện cuộc đời tôi, năm nay tôi...
Đọc thêm