Bốn người ở căn hộ 64 m2 tại thủ đô hay về nhà vườn ở quê
Ở quê, chỉ cần mở cửa ra là cả một khoảng sân, một mảnh vườn; ở đây chỉ có bức tường trắng và tiếng máy lạnh.
Đêm ở Hà Nội, ngoài kia đèn vẫn sáng, xe vẫn chạy, tôi nằm bên cạnh hai đứa con trong căn hộ chung cư chỉ 64 m² mà không sao ngủ được, một đứa chuẩn bị lên lớp 8, đứa kia vào lớp 4. Chúng vô tư như bao đứa trẻ khác, chỉ biết học và chơi, đâu hiểu cha mẹ vẫn trăn trở với câu hỏi đã đeo bám suốt nhiều tháng nay: "Ở lại Hà Nội hay về quê". Tôi có công việc ổn định ở thành phố. Chồng quanh quẩn chăm lo gia đình: đưa đón con, đi chợ, nấu cơm, dọn dẹp. Ở quê, có lẽ anh sẽ bị xem là "người đàn ông ở nhà", nhưng với tôi, chính anh là điểm tựa để gia đình này có thể đứng vững trong cuộc sống chật chội nơi phố thị.
Không ít lần, chúng tôi bàn tính chuyện về quê. Ở đó, bố mẹ chồng vẫn khỏe, lại có anh trai chồng ở chung để chăm sóc ông bà. Nếu về, nhà cửa chắc chắn sẽ chật chội, sinh hoạt không dễ dàng. Bù lại, con cái có khoảng trời rộng để chạy nhảy, được sống giữa thiên nhiên, không phải lớn lên trong những bức tường bê tông. Gia đình tôi có nghề làm bánh cuốn truyền thống. Nếu về quê, mở một quán bánh cuốn nho nhỏ, tôi tin vẫn đủ nuôi sống cả nhà.
Bạn bè khuyên: "Về quê làm, vừa gần ông bà, lại đỡ bon chen. Con cái cũng có tuổi thơ đúng nghĩa hơn". Nghe thì hợp lý nhưng trong lòng tôi vẫn canh cánh một nỗi lo, liệu con có được học hành tốt như ở Hà Nội? Nhất là đứa lớn, chỉ vài năm nữa sẽ thi cấp 3, nếu chuyển trường lúc này, liệu con có kịp thích nghi? Ở lại Hà Nội nghĩa là tiếp tục chấp nhận những khoản chi không tên, chấp nhận cảnh bốn người chen chúc trong căn hộ chỉ 64 m², rồi tiền học, tiền sinh hoạt, tiền đủ thứ... không lúc nào là đủ. Còn ở lại cũng đồng nghĩa với việc con cái tôi có cơ hội tiếp cận môi trường học tập tốt hơn, tôi tiếp tục công việc đã gắn bó chục năm qua. Chồng tôi lặng lẽ, không áp đặt, chỉ nói: "Tùy em quyết định. Ở đâu cũng được, miễn là cả nhà còn bên nhau", nghe nhẹ nhàng nhưng tôi biết anh cũng trăn trở không kém.
Tôi từng hỏi ý kiến bạn bè, người bảo: "Đang ở Hà Nội ráng mà ở, bỏ đi khác nào công cốc", người khác lại khuyên: "Về quê đi, đừng để con lớn lên trong cái hộp bê tông". Lời nào cũng có lý nhưng chẳng ai thực sự ở trong hoàn cảnh của tôi để hiểu hết nỗi giằng xé này. Có những hôm, nhìn con trai út lon ton chơi trong hành lang hẹp, tôi lại thấy nhói lòng. Ở quê, chỉ cần mở cửa ra là cả một khoảng sân, một mảnh vườn; ở đây chỉ có bức tường trắng và tiếng máy lạnh.
Đôi khi tôi tự hỏi liệu mình có đang đánh đổi tuổi thơ của con chỉ để bám trụ nơi phố thị này? Rồi tôi lại nghĩ đến những cơ hội mà Hà Nội mang lại. Đứa lớn đang bắt đầu có ước mơ riêng, nếu về quê bây giờ, liệu tôi có vô tình khép lại những cánh cửa mà con cần? Cứ như vậy, tôi mắc kẹt giữa hai lựa chọn, ở lại hay về quê, lựa chọn nào cũng có được mất. Hà Nội cho tôi công việc, cho con tôi cơ hội, nhưng cũng lấy đi những bữa cơm thong thả và những buổi chiều bình yên. Còn quê nhà, nơi có bố mẹ già, có mùi bánh cuốn thơm lừng, có tiếng gà gáy sáng, thế nhưng quay về đồng nghĩa với việc tôi phải bắt đầu lại từ đầu.
Tôi viết những dòng này không phải để than thở, chỉ là tôi tin đâu đó ngoài kia, có không ít gia đình giống như này, lưng chừng giữa phố thị và quê nhà, giữa cơ hội và bình yên. Là các bạn, các bạn sẽ chọn điều gì, tiếp tục sống ở Hà Nội với đủ thứ áp lực hay trở về quê với một quán bánh cuốn ấm áp nhưng đánh đổi tương lai của con cái?
Hiền Hà 08/08/2025Biến đau thương thành điểm tựa để bản thân vươn lên
Tuổi trẻ với nhiều người là sự vấp ngã và trải nghiệm, bên cạnh đó có số phận chịu những mất mát, đau thương cùng sự lạc lối giữa đời.
Liệu có điều gì giúp họ trở nên mạnh mẽ, vượt qua khỏi những biến cố đó để đạt những điều thiết thực ở hiện tại? Người ta thường nói: "Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy, ta có thêm ngày nữa để yêu thương" đầy tính thực...
Đọc thêmNên đưa chồng con về quê ở căn nhà bỏ không của mẹ đẻ?
Tôi định về ngoại, sống trong căn nhà bỏ không của mẹ.
Tôi và chồng đi làm xa quê và thuê trọ, tổng thu nhập mỗi tháng tầm 20 triệu đồng, không dư dả gì nhiều. Tôi có hai con trai, một bé ở cùng tôi đi học mẫu giáo và sắp tới vào lớp một, còn bé ba tuổi đang ở quê nhờ bác ba giữ hộ, mỗi tháng tôi gửi về quê năm triệu đồng tiền sữa và giữ bé. Mỗi tháng vợ chồng về thăm con...
Đọc thêmSếp muốn chia lại tài sản sau khi để lại hai căn nhà cho chồng cũ
Sếp lớn của tôi ly hôn khoảng 2-3 năm và đang tự mình nuôi hai con đi du học; chị là người miền Nam, theo chồng ra Hà Nội sống.
Chị cương trực, thẳng thắn, sắc sảo và thông minh, được HĐQT của tập đoàn đánh giá cao và ủng hộ. Mọi người thường ví, chị là cây cột của cả cơ quan, nơi nào có chị nơi đó có sự yên tâm. Tôi làm nhân sự, có dạo thấy chị hỏi vài thông tin về thu...
Đọc thêmBốn mùa trung thu chưa được đi chơi với bạn trai
Giờ tôi rất thương yêu anh, anh nói cũng thương yêu tôi, thế nhưng có ai thương nhau như vậy không?
Tôi 24 tuổi, bạn trai lớn hơn hai tuổi, quê tôi ở miền Trung, anh ở Sài Gòn. Chúng tôi quen nhau gần 4 năm, tìm hiểu và quyết định quen nhau trước dịch. Trong thời gian tìm hiểu, anh không phải gu bạn trai của tôi nhưng tôi cảm thấy anh rất thương và sợ mất tôi. Anh tỏ tình vài lần nhưng tôi...
Đọc thêmTôi nên gửi con 6 tháng tuổi để đi làm xa hay xin việc ở quê?
Tôi 32 tuổi, chồng làm xa, anh chưa thể về quê làm việc; nếu sau này vào Nam làm tôi sẽ phải gửi trẻ khi bé mới 6 tháng.
Tôi có chồng, bé đầu ba tuổi, chuẩn bị sinh bé thứ hai vào tháng 8. Tôi và chồng cùng quê miền Trung, đang làm việc trong Nam. Năm ngoái vợ chồng tôi xây căn nhà ở quê sát bên nhà bố mẹ chồng. Tôi dự định sinh ở quê vì có ông bà nội ngoại đều ở gần. Mọi người...
Đọc thêm