Biến đau thương thành điểm tựa để bản thân vươn lên
Tuổi trẻ với nhiều người là sự vấp ngã và trải nghiệm, bên cạnh đó có số phận chịu những mất mát, đau thương cùng sự lạc lối giữa đời.
Liệu có điều gì giúp họ trở nên mạnh mẽ, vượt qua khỏi những biến cố đó để đạt những điều thiết thực ở hiện tại? Người ta thường nói: "Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy, ta có thêm ngày nữa để yêu thương" đầy tính thực tế và áp dụng cho nhiều trường hợp. Tôi không phủ nhận và cũng không mạnh mẽ phản kháng, chỉ bởi đó rõ ràng là sự nhấn mạnh vào những gì đã trải qua. Cuộc sống là sự biến chuyển của thời gian, thời đại. Con người cũng vậy, đến rồi đi hoặc dần dần biến mất một cách lặng lẽ khỏi thế gian này. Ngày ấy, tôi mới 19.
Khó có ai tưởng tượng được những điều tôi đã trải qua khi đó. Dẫu biết, sứ mệnh của mỗi người là đem đến những thanh âm trầm bổng cho cuộc sống vốn dĩ muôn hình vạn trạng này, nhưng nỗi đau ấy, niềm day dứt ấy mãi không nguôi. Ngày ấy, tôi còn có mẹ và em. Điều khiến tôi da diết và mưu cầu nhất đó là sự an nhiên trong thực tại khi đó. Tôi, một thằng con trai, gánh vác trên vai những gánh nặng không tên, chất chứa vô vàn những nỗi niềm nào ai có thể thấu.
Khi ấy, tôi chỉ có thể cố gắng một cách điên cuồng để cho hai người phụ nữ tôi yêu thương có chỗ dựa. Thật vậy, chỉ khi xảy ra những biến cố, con người ta mới phát huy hết những khả năng tiềm tàng của bản thân. Ngày ấy, tôi lạc lõng giữa cuộc đời.
Dòng thời gian trôi, những câu chuyện không mong muốn vẫn xảy đến và tôi cần phải đối mặt. Tôi từng nghĩ, có khi nào điều mình đã mất đi ấy, đang ở cùng những vì sao trên bầu trời, lung linh, huyền diệu, đầy lấp lánh kia? Hẳn là người vẫn đang ngắm nhìn con từ phương trời xa xôi ấy, dõi theo con từng bước nhỏ vào đời. Cũng là ngày ấy, tôi thấu nỗi đau này hơn ai cả. Cho đến tận giờ, có những điều vẫn tồn tại trong tôi, nhưng tôi không còn lo sợ khi đối diện với những sự thay đổi tột cùng đó, bởi tôi nhìn nhận rõ sự mất mát ấy là điểm tựa để bản thân vươn lên, là cột mốc để tôi trưởng thành. Rồi những ngày buồn ấy đã qua, chỉ là khi ấy tôi 19.
Quang Hòa 29/05/2024Là điểm tựa gia đình nhưng chưa một lần được mẹ động viên
Tôi có công việc ổn định, tự lập về tài chính nhưng vẫn thấy cô đơn vì thiếu sự động viên từ mẹ.
Tự nhìn lại, tôi đã có công việc mơ ước. Do trước đây luôn nghĩ đi lấy chồng ở nhà chồng nên tôi đã bỏ lỡ cơ hội sở hữu nhà riêng ở Hà Nội. Số tiền ấy cũng theo chứng khoán mà đi mất từ vài năm trước. Hiện giờ để sở hữu nhà, tôi đã có chút vốn, điều đó đủ cho...
Đọc thêmBốn người ở căn hộ 64 m2 tại thủ đô hay về nhà vườn ở quê
Ở quê, chỉ cần mở cửa ra là cả một khoảng sân, một mảnh vườn; ở đây chỉ có bức tường trắng và tiếng máy lạnh.
Đêm ở Hà Nội, ngoài kia đèn vẫn sáng, xe vẫn chạy, tôi nằm bên cạnh hai đứa con trong căn hộ chung cư chỉ 64 m² mà không sao ngủ được, một đứa chuẩn bị lên lớp 8, đứa kia vào lớp 4. Chúng vô tư như bao đứa trẻ khác, chỉ biết học và chơi, đâu hiểu cha mẹ vẫn...
Đọc thêmBạn trai hiền lành bỗng biến thành 'quái vật' khi say rượu
Hình ảnh anh lúc say và những lời kể của người bạn vẫn lởn vởn trong tâm trí tôi.
Tôi 29 tuổi, anh 30, quen nhau được hơn một năm, lúc nào anh cũng đối xử với tôi rất tốt. Anh đẹp trai, ga lăng, thường rủ tôi đi xem phim, ăn nhà hàng, mỗi lần đi chơi đều chu đáo, quan tâm đến tôi từng chút một. Anh sống cùng người mẹ 68 tuổi và luôn dành sự chăm sóc tận tụy cho bà. Anh hay mua thuốc,...
Đọc thêmTôi mệt mỏi khi vợ biến nhà thành 'sân khấu' mạng xã hội
Có hôm chúng tôi cãi nhau, chưa đầy nửa tiếng sau đã thấy một status dài cả nửa trang mượn câu chuyện của ai đó để ám chỉ.
Tôi 33 tuổi, lập gia đình được hơn năm năm, có con gái ba tuổi. Vợ kém tôi hai tuổi, thẳng thắn, khéo ăn khéo nói bên ngoài nhưng ở nhà lại hay tự ái. Chuyện vợ chồng xích mích đôi câu là bình thường, nhưng điều khiến tôi mệt mỏi nhất là cách cô ấy đem...
Đọc thêmTôi có tham vọng biến sếp thành của mình
Tôi cảm thấy áy náy với vợ con sếp nhưng không kìm được muốn gần sếp hơn.
Cách đây nửa năm tôi nhận ra mình có tình cảm đặc biệt với sếp trực tiếp. Tôi cố gắng kéo giãn khoảng cách của mình và sếp nhưng không thành công, càng ngày tôi càng nhớ nhiều hơn. Tôi ngoài 30 tuổi, độc thân, có nhà, có xe, có tiền tiết kiệm, nhan sắc ở mức khá, tính cách khá dễ chịu và không có niềm...
Đọc thêm