Home
Menu

Mệt mỏi khi sống cùng mẹ chồng ác miệng

Việc không có gì nhưng bà luôn dùng cách tệ nhất để nói, còn nói rất to như nhà cãi nhau dù mới mùng một mùng hai Tết.
Tôi lấy chồng tám năm, bốn thế hệ sống chung, gia đình 11 nhân khẩu. Khi tôi cưới được ba năm thì em chồng lấy vợ. Tôi và em dâu sống cùng năm năm, hai chị em và hai gia đình nhỏ không có xích mích gì. Vì kinh tế chúng tôi độc lập và cả hai đều biết điều, lựa nhau sống. Gia đình em đang xây nhà và sẽ ra ở riêng sau khoảng nửa năm nữa.
Điều làm tôi buồn nhất là mẹ chồng. Trước giờ tôi về làm dâu, chưa bao giờ lề hà việc gì trong nhà. Thời gian rảnh, cũng ra vườn cuốc đất trồng rau, ra đồng giúp bà làm cỏ lúa, cấy hái vì nhà vẫn cấy ít để lấy lúa ăn. Nếu không đi cấy được, tôi sẽ thuê người cấy cho bà. Nhà có giỗ chạp, tôi có thể xin nghỉ hoặc nếu có việc không nghỉ được, tôi sẽ dậy sớm nấu cho bà. Bà chỉ việc sắp mâm thắp hương.
Con cái còn nhỏ, tôi luôn tự nhủ rằng bà giúp được là tốt, còn con là của mình nên việc gì làm được, tôi tự làm. Thương bà vất vả vì ông ngoài đón cháu đi học về thì không giúp bà gì nữa. Con tôi từ bé đến giờ, số lần bà tắm cho chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nói để mọi người hiểu rằng, tuy ở chung dù là lúc con còn bé nhưng tôi cũng không phụ thuộc vào bà quá nhiều. Trong suy nghĩ của tôi, con mình thì mình chịu trách nhiệm chứ không ai có nghĩa vụ phải giúp mình.
Về kinh tế, khi em chồng chưa lấy vợ, vợ chồng tôi đều gửi chi phí sinh hoạt cho bà. Khi em dâu về, bà không cầm nữa, hai chị em dâu tự mua thức ăn trong nhà, đóng tiền điện, ông bà lo tiền ma chay hiếu hỉ. Buổi sáng, tôi nấu ăn cho cả nhà, cho con ăn uống, phơi quần áo, cho cụ uống thuốc, đưa con đi học. Bát đũa có hôm sáng tôi kịp rửa, có hôm không.
Sáng đó tôi phơi quần áo xuống, thấy chồng đã đi làm, con đã ăn xong, nhưng chắc do vội nên chồng quên không dọn bát vào bồn rửa, tôi thì chưa kịp dọn. Bà vào nói "ăn xong thì rửa đi, tao không phải ôsin của nhà mày". Bà nói câu đó thật sự tôi thấy tổn thương. Việc tôi làm cho mọi người, bà coi đó là chuyện đương nhiên, còn bà rửa giúp tôi vài cái bát thì thành ôsin. Sau đó tôi nói chuyện với chồng nhưng anh luôn bảo "tính bà vậy rồi, không khéo ăn khéo nói, em biết rồi còn gì".
Thật sự chính chồng tôi cũng thấy bất tiện khi sống cùng ông bà, bảo ra riêng cũng khó vì nhà đang ở ông bà tuyên bố cho chồng tôi. Hơn nữa nhà chồng tôi cũng rộng, chú em sắp ra riêng. Giờ tôi ra thuê trọ, chắc cả làng cười cho, lại nghĩ ông bà sống thế nào mà nhà rộng thế, có hai đứa con ra riêng hết rồi phải thuê trọ. Tôi vẫn muốn thuê trọ ở riêng, còn chồng lại sợ ông bà mang tiếng với hàng xóm.
Hai năm đầu về làm dâu, tôi rất stress về cách ăn nói của mẹ chồng, dù bà không để bụng nhưng nói gì là cứ như đấm vào tai. Sáng nào có việc gì mà tôi chưa kịp dậy, bà lên mở phòng nói "giờ này còn chưa dậy, định ngủ đến bao giờ?". Thay vì nói thế, sao bà không gọi "dậy nấu cho mẹ cái này cái kia", vậy có phải hay hơn không. Như thế tôi cũng vui vẻ dậy. Tôi không phải người lười biếng gì nhưng có lúc cũng không vừa lòng bà.
Tôi vừa mua cho con bộ quần áo mới, bà thấy không đẹp và bảo như ăn mày. Mặt cháu bị mấy nốt muỗi đốt, bà bảo lem nhem như chó nhá. Bà toàn nói những câu sốc, nhiều lúc nghe tổn thương. Không riêng gì tôi, em dâu và mọi người xung quanh, ngay cả bố chồng tôi và anh em hàng xóm cũng khó chịu với kiểu bà nói. Việc không có gì nhưng bà luôn dùng cách tệ nhất để nói, còn nói rất to như nhà cãi nhau dù mới mùng một mùng hai Tết. Chồng bảo tôi cứ coi như không nghe thấy cho tâm đỡ phiền. Dù hạn chế tối đa tiếp xúc nhưng nhiều khi vẫn tổn thương. Có phải bảo không nghe là không nghe đâu. Có cách nào cải thiện không mọi người, vì tôi còn sống cùng bà rất lâu nữa. Tôi xin cảm ơn.
Thu Dung 14/03/2024

Mệt mỏi khi chồng khăng khăng đưa bố mẹ anh lên sống cùng

Khi tôi sinh con, cũng không nhờ mẹ chồng chăm bé vì nhiều quan điểm khác nhau.
Vợ chồng tôi có hai bé gái, học cấp hai, sống tại thị xã, cuộc sống khá ổn định. Chồng là con trai một trong gia đình có hai chị em. Chị gái lấy chồng xa. Bố mẹ chồng 70 tuổi, vẫn khỏe mạnh, đang ở quê. Gần đây, chồng tôi muốn đưa bố mẹ lên ở cùng. Đây cũng là ý muốn của bố mẹ chồng. Thật tâm, tôi... Đọc thêm

Mệt mỏi khi sống chung với chồng và mất kết nối cảm xúc

Chồng tôi ngủ với con lớn 8 tuổi, tôi ngủ với con nhỏ; chúng tôi gần như không còn chia sẻ không gian riêng tư, càng lúc càng xa lạ.
Chồng tôi làm việc 50 tiếng mỗi tuần. Anh vẫn cố gắng phụ giúp đưa con lớn đi học 3 ngày, về nhà chơi với con, đọc sách, giặt đồ. Tôi ở nhà chăm con nhỏ 8 tháng, tập yoga, rửa chén, cũng đưa đón con lớn. Nhà có xe, không phải trả góp, kinh tế tạm ổn.... Đọc thêm

Cuộc sống thiếu trước hụt sau khiến tôi mệt mỏi

Tôi là nam, 31 tuổi, vừa cưới vợ được một năm và có con gái hai tháng tuổi.
Trước khi lấy vợ, tôi làm cùng xưởng sản xuất nội thất quảng cáo của anh trai chừng 6-7 năm. Hồi đó tôi là thanh niên nên không có suy nghĩ tiết kiệm, cứ nghĩ nhà có anh trai là trụ cột, mình cố gắng hỗ trợ anh; anh có sơ sở ổn định, nhà cửa, xe cộ, đất đai. Vì anh là trưởng, sau nay bố mẹ hay gia đình... Đọc thêm

Mệt mỏi khi gánh vác gia đình thay người chồng nhu nhược

Câu hỏi lớn nhất trong tôi lúc này là: "Liệu mình có thể tiếp tục kiên cường và yêu thương anh, dù cho bao nhiêu nỗi đau vẫn còn đó"?
Tôi 33 tuổi, chồng 35, con gái đầu lòng 6 tuổi, con trai nhỏ 3 tháng. Cuộc sống hiện tại của tôi như ở giữa ngã ba đường, lòng muốn buông bỏ nhưng lại không thể. Tôi tự hỏi, liệu có đáng để mình dứt bỏ chồng, để con cái phải lớn lên thiếu vắng... Đọc thêm

12 năm bên chồng, tôi luôn mong một cái ôm khi mệt mỏi

Lúc nào anh cũng nói "anh bận", "lo cho gia đình", "thương em"... nhưng những điều đó, tôi không cảm nhận được bằng trái tim.
Tôi và chồng đã bên nhau 12 năm. Nghe qua tưởng là khoảng thời gian đủ dài để hiểu nhau, thương nhau... nhưng có lẽ chỉ tôi mong điều đó. Từng đấy năm sống cùng một mái nhà, nhưng tôi luôn cảm thấy như đang sống một mình. Chồng không quan tâm, không chia sẻ, không... Đọc thêm