Home
Menu

Sống đầy đủ ở Mỹ nhưng tôi luôn có khoảng cách với nhà chồng

Tôi không biết mình đang sống cho ước mơ nào, cho tình yêu, cho trách nhiệm hay chỉ để tồn tại.
Từ một sinh viên năng động, tôi trở thành người u uất, hay lo âu và tiêu cực. Mọi chuyện bắt đầu trước khi tôi tốt nghiệp đại học vài tháng, khi bạn trai, giờ là chồng hợp pháp của tôi tại Mỹ về nước thăm. Chúng tôi đã quen nhau hơn sáu năm, anh theo gia đình sang Mỹ định cư được ba năm. Lần đó, anh gặp ba tôi, đặt vấn đề cho tôi đi du học, rồi sau đó làm thủ tục kết hôn ở Mỹ. Ba lo chúng tôi yêu xa dễ phai nhạt nên đồng ý, dù kinh tế gia đình chỉ ở mức trung bình.
Tôi cũng nghĩ đến tương lai, không muốn anh phải bỏ dở cuộc sống ở Mỹ nên quyết định đi. Nhưng khi đặt chân đến nơi, mọi thứ khác xa tưởng tượng, học phí cao, việc làm thêm vất vả và bị chèn ép. Xa nhà, không bạn bè, tôi dần kiệt sức. Việc phải chuyển ngành học, bỏ lại bốn năm đại học ở Việt Nam khiến tôi hụt hẫng. Tôi sống cùng gia đình bạn trai, tuy họ không khắt khe nhưng tôi vẫn thấy ngột ngạt. Mọi lời nói, cử chỉ đều phải cân nhắc, sợ bị hiểu lầm.
Anh mải chơi game, không lo cho tôi như đã hứa. Thủ tục bảo lãnh kéo dài, tôi rơi vào khủng hoảng. Nhiều lúc, tôi tuyệt vọng đến mức nghĩ đến chuyện tự làm đau mình. Ở Mỹ, du học sinh như tôi thường bị một số Việt kiều coi thường. Họ nghĩ chỉ cần được bảo lãnh là "may mắn", phải biết ơn. Tôi không sợ bị khinh mà sợ ba mẹ ở quê bị xem thường. Gia đình bạn trai không tỏ thái độ rõ ràng nhưng tôi vẫn cảm nhận được họ có khoảng cách.
Trước khi tôi qua Mỹ, ba từng gọi điện gửi gắm với ba anh. Vậy mà sau này, mẹ anh lại trách rằng khi tôi sang, ba mẹ tôi không gọi điện cho họ. Dù tôi ở nhà anh, ăn ở không tốn kém (tôi chủ động xin góp), tôi vẫn thấy áy náy, mang ơn. Cuối cùng, tôi xin ra ngoài thuê phòng riêng. Chuyện này khiến ba mẹ anh không vui. Họ cho rằng tôi "ngại", không hiểu vì sao tôi thấy "bất tiện". Trong nhà chỉ có hai phòng cho năm người, em trai anh phải nằm tạm trong phòng ba mẹ để nhường chỗ cho tôi. Tôi lại không có giấy tờ cư trú, mỗi lần chủ nhà đến phải trốn, tủi thân đến mức muốn khóc.
Hai năm sau, tôi và anh đăng ký kết hôn. Ở Mỹ, khi ký giấy kết hôn thường có một lễ tuyên thệ nhỏ, mời người thân và bạn bè đến dự. Chúng tôi mời ba mẹ anh và vài người bạn. Vậy mà ngay sáng hôm đó, ba anh vẫn trách sao tôi không hỏi ý kiến ông bà trước khi chọn giờ. Buổi lễ chỉ kéo dài 15 phút, không ảnh hưởng đến ai, nhưng tôi thấy tủi vô cùng. Không có đám cưới, không có người thân, lại bị trách móc, tôi thấy mình như người đi "xin cưới". Dù là con gái, tôi lại thấy bản thân ở thế yếu, không có quyền lựa chọn.
Giờ chồng tôi đã có công việc ổn định, nhưng chuyện cưới xin ở Việt Nam vẫn chưa đâu vào đâu. Ba mẹ anh nói rõ: "Hai đứa tự lo chi phí cưới hỏi". Tôi không phản đối vì vốn quen tự lập. Mẹ anh lại than tốn kém, nói thẳng rằng: "tiền vàng cho cô dâu tốn quá", trong khi nhà tôi chưa từng đòi hỏi gì. Bà còn so sánh, cho rằng bay về Việt Nam dự cưới là "phiền phức, tốn kém", dù trước đó vẫn thường xuyên về thăm họ hàng. Ba mẹ tôi sốt ruột, muốn tôi ổn định sớm. Ba tôi luôn nói: "Học là chuyện cả đời nhưng hạnh phúc phải nắm giữ khi còn có thể".
Ngày trước, ba mẹ anh từng hứa đợi anh ra trường rồi cưới. Giờ anh đã tốt nghiệp, mẹ anh lại bảo "đợi thêm hai năm nữa". Tôi cảm thấy họ chỉ nghĩ cho mình, không hề hiểu nỗi khổ của tôi, người con gái xa quê, chờ đợi mỏi mòn. Còn về chồng tôi, anh thay đổi nhiều so với trước. Anh trưởng thành hơn, ít làm tôi buồn. Anh biết lắng nghe, cố gắng bù đắp những gì tôi đã chịu đựng. Anh cũng thuyết phục ba mẹ để chúng tôi ra ở riêng. Anh nói sẽ tổ chức cưới theo cách khiến tôi vui, nhưng tôi không muốn cứ phải nhắc mãi về chuyện đó. Mỗi lần nghĩ đến, lòng tôi lại chùng xuống.
Hiện tại, tôi sống trong điều kiện đầy đủ, tiện nghi giữa nước Mỹ, nhưng tận sâu trong lòng, vẫn có một khoảng trống không thể lấp đầy. Tôi không biết mình đang sống cho ước mơ nào, cho tình yêu, cho trách nhiệm hay chỉ để tồn tại. Tôi viết những dòng này không để than thở mà để chia sẻ. Tôi chỉ mong tìm lại bình yên trong chính cuộc sống mà mình lựa chọn, mong nhận được sự chia sẻ của các bạn.
Hoài Thu 02/11/2025

Anh chồng lấy 29 tỷ trong khối tài sản khoảng 30 tỷ của bố mẹ

Nếu là bố mẹ chồng chia, chúng tôi tôn trọng quyết định của bố mẹ, nhưng đây là anh trai chồng chia làm tôi rất bức xúc.
Nhà chồng tôi có hai anh em trai cách nhau hai tuổi. Vợ chồng tôi làm ăn xa, công việc ổn định nhưng lương thấp, được bố mẹ chồng cho một tỷ đồng để mua nhà, phần còn lại chúng tôi đang trả nợ, dự định sau này về quê sống. Ngày trước, hai anh em chồng đều... Đọc thêm

Bạn gái sợ tôi không lo cho em cuộc sống đầy đủ

Em bảo yêu một năm, thấy tôi thích cuộc sống yên bình và ổn định, không rõ định hướng tương lai của tôi rao sao nên em không dám cưới.
Tôi 31 tuổi, người yêu kém 7 tuổi, chúng tôi làm cùng công ty một năm rưỡi và yêu một năm. Tính cách tôi chịu khó, cẩn thận và có trách nhiệm trong công việc, không chơi bời gì nhưng lại không khéo ăn nói, ngoại hình hơi thấp. Bạn gái tôi trắng trẻo,... Đọc thêm

Phải làm sao để gây ấn tượng với một cô gái dù tôi đầy đủ nhà xe

Cô ấy 25 tuổi, dễ thương, nụ cười ngọt ngào, tràn đầy năng lượng, ngay từ lần đầu gặp, tôi đã có cảm tình.
Tôi 27 tuổi, có công việc ổn định, nhà cửa xe cộ đầy đủ, nói chung chẳng thiếu thứ gì ngoài kỹ năng tối quan trọng: ăn nói. Tôi không giỏi pha trò, cũng không có khiếu hài hước, lời nói ra lúc nào cũng thẳng thắn, đơn giản, đôi khi cứng nhắc. Người ta bảo đàn ông có... Đọc thêm

Thú nhận với em tình cảm thật lòng nhưng đầy sai trái

Tôi chỉ cần em hiểu, em tốt như vậy, xứng đáng được biết vẫn còn người trân trọng em theo cách lặng lẽ, vừa đau đớn vừa hạnh phúc.
Cả hai đều đã có gia đình riêng, có những trách nhiệm và ràng buộc tưởng rằng không gì có thể lung lay. Với tôi, em luôn là một người em, một người bạn đặc biệt, một người khiến tôi quý trọng, không cần bất cứ sự đề phòng nào, dành sự quan... Đọc thêm

Mẹ chồng đeo đầy vàng nhưng chưa từng tặng tôi dù chỉ một triệu đồng

Điều khiến tôi tổn thương là thái độ của họ, coi trọng vật chất hơn tình cảm, hơn sự tôn trọng dành cho tôi.
Tôi không đòi hỏi vật chất, không cần món quà xa xỉ hay vàng bạc châu báu, thế nhưng từng rất thất vọng khi mẹ chồng đeo đầy vàng, có nhiều của cải, lại không thể tặng nổi tôi một triệu đồng, hay chỉ một chỉ vàng nhỏ. Tôi không thiếu thốn, gia đình tôi giản đơn... Đọc thêm