Home
Menu

Tôi gồng mình kiếm sống nuôi con, còn chồng bước vào giấc mơ nghiên cứu sinh

Tôi chỉ muốn nghỉ ngơi nhưng trong tay lại không có khoản nào để dự phòng do đã đầu tư hết vào đất đai và khoản nợ làm sổ.
Tôi sinh ra trong một gia đình đông anh em ở vùng quê miền núi nghèo khó đầu những năm 90. Mẹ với đồng lương giáo viên ít ỏi nuôi chị em tôi ăn học. Bố lô đề cờ bạc khiến mẹ phải bán nhà, bán đất của nhà ngoại để trả nợ cho bố. Chúng tôi lúc ở nhà nội, lúc ở nhà ngoại, không nhà cửa cố định, bị họ hàng coi thường, chỉ trích. Chúng tôi khổ một thì mẹ tôi khổ 10, mẹ lủi thủi trả nợ và làm lại từ đầu, mua đất, dựng nhà, đón chị em tôi về ở ổn định lại sau nhiều năm xa mẹ. Thời đó mẹ gửi tiền về nội cho bố con tôi vì mẹ không thể chuyển công tác.
Bắt đầu lại mọi thứ cũng không hề khá hơn, bố mẹ vẫn tranh cãi nhau hàng ngày vì cơm áo gạo tiền, rồi các anh chị dần trưởng thành, lấy chồng và đi học. Mẹ lại vất vả hơn vì phải gánh khoản học phí cho anh em tôi. Tôi là con út, kém anh chị nhiều tuổi nên đồng hành cùng mẹ nhiều nhất. Từ nhỏ tôi chỉ lặp đi lặp lại việc sáng đi học, trưa mò cua bắt ốc, mót lúa..., suốt ngày lấm lem, lủi thủi.
Không có tiền ôn thi cấp 3, tôi mặt dày đi mượn sách của bạn để học ké. Mỗi trưa các bạn đi học ôn thi về lại gặp cảnh tôi với con xe đạp cọc cạch thồ bó củi dắt về, đầu tóc bẩn thỉu. May mắn mỉm cười, tôi thi đỗ lớp chọn và rồi đỗ vào trường sư phạm. Ra trường, vì gia đình khó khăn, tôi xin vào một công ty làm trợ lý, thư ký cho sếp người nước ngoài. Cứ thế tôi học thêm văn bằng hai kế toán và tích lũy kinh nghiệm, dành tiền mua đất, đi du lịch.
Dường như tình yêu với tôi là một thứ gì đó xa xỉ, tôi không tin vào tình yêu và sợ hoàn cảnh khổ cực khi bé, vì thế cố gắng làm việc và tích lũy dù không được bao nhiêu. Học tập, làm việc và trả nợ đã chiếm hết suy nghĩ của bản thân. Đến năm 30 tuổi, tôi gặp anh, hơn tôi 4 tuổi, cao ráo, là giảng viên. Chúng tôi yêu xa rồi cưới. Những năm đầu chúng tôi cũng không suôn sẻ như bao cặp vợ chồng khác, chuyện mẹ chồng nàng dâu, áp lực phải sinh con trai, chồng lại nợ nần, một mình phải lo cho hai con. Trên tất cả, tôi vẫn đồng hành cùng anh.
Qua sáu năm, công việc chồng dần ổn định và gần nhà, chúng tôi ở riêng, bản thân tích lũy cho mình hai mảnh đất ở quê mẹ và đang làm sổ đỏ đất mẹ cho, cũng là một khoản tiền kha khá. Gia đình chồng tôi khá giả, tốt tính và có nhiều bất động sản ở Hà Nội, thế nhưng tôi quan niệm rằng mình là dâu, như người ngoài, gia sản nhà chồng là của gia đình họ. Do đó, tôi luôn tự cố gắng tích lũy tài sản cho bản thân để tránh sa cơ lỡ bước trong hôn nhân, đứa trẻ theo tôi có thể sống bớt cực khổ và thiếu thốn giống như tôi khi xưa.
Tôi phải chạy nhiều công ty để kiếm thêm thu nhập, chăm sóc hai con, tự học thêm tiếng Trung để đối mặt với làn sóng thay đổi việc làm và số tuổi đang dần tăng. Tuy nhiên, chồng lại được trường cử đi học nghiên cứu sinh, việc từ chối là không thể. Vì tương lai của chồng, tôi chỉ có thể động viên anh, cũng đồng nghĩa gánh nặng tiền bạc lại càng gia tăng. Vẫn biết mọi việc rồi sẽ qua, nhưng dạo này dường như tôi thấy mệt mỏi vì áp lực công việc, nợ nần, chi tiêu hàng ngày.
Tôi chỉ muốn nghỉ ngơi nhưng trong tay lại không có khoản nào để dự phòng do đã đầu tư hết vào đất đai và khoản nợ làm sổ. Áp lực khiến tôi căng thẳng tinh thần, chưa biết phải làm gì tiếp theo, phải chọn lọc gì hay từ bỏ gì? Với độ tuổi 35-36, nghỉ bớt việc và xin việc mới là cả thách thức và gây ảnh hưởng đến tiến độ trả nợ. Mong được các bạn chia sẻ cùng tôi.
Duyên Hà 30/12/2025

Ngày mới về làm dâu, tôi đi một bước, mẹ chồng theo một bước

Mẹ chồng để ý, nói tôi phải giặt quần áo bằng tay, lau từng bậc cầu thang chứ không lau bằng chổi.
Tôi là tác giả bài: "Chị chồng không bao giờ rửa bát khi về nhà chúng tôi ăn cơm", xin kể tường tận hơn về cuộc sống hôn nhân của tôi. Tôi kết hôn vào cuối năm 2023, khi 27 tuổi. Tôi yêu anh 3 năm mới cưới. Lúc yêu, tôi thấy anh khá quan tâm, chịu khó làm việc, hiền nên khi nhận được... Đọc thêm

Không làm nghiên cứu khoa học, có nên học tiến sĩ?

Học rồi tôi có bỏ cuộc không, tấm bằng tiến sĩ sẽ giúp cho sự nghiệp tôi ra sao, xin nói thêm nay tôi 28 tuổi.
Năm 2018, tôi tốt nghiệp cử nhân Triết học hệ chính quy tại một trường đại học uy tín. Sau 3 tháng ra trường, tôi cứ mãi loay hoay tìm việc, một phần vì không có kinh nghiệm, không có kỹ năng, yếu ngoại ngữ, phần vì không có mối quan hệ. Tôi bắt buộc bản thân phải lựa chọn... Đọc thêm

Kiệt sức vì gồng mình nuôi bốn miệng ăn

Công việc chính của tôi ổn định, nhưng để trang trải cuộc sống cho gia đình, tôi phải làm thêm vào ban đêm.
Tôi 38 tuổi, sống trong guồng quay cuộc sống khá bận rộn và áp lực. Công việc chính của tôi ổn định, nhưng để trang trải cuộc sống cho gia đình, tôi phải làm thêm vào ban đêm. Việc này khiến tôi mệt mỏi và kiệt sức, nhưng trách nhiệm với gia đình khiến tôi không thể ngừng... Đọc thêm

Giấc mơ an cư của người đàn ông 30 vừa lóe sáng đã vụt tắt

Mong có thêm cơ hội để tôi, dù không có điểm tựa nào ngoài đôi tay, vẫn còn được mơ về một mái nhà tử tế.
Tôi là người đàn ông độc thân, 30 tuổi. Mười năm đi làm, chắt chiu từng đồng, cuối cùng cũng để dành được 800 triệu đồng, số tiền tưởng như đủ để nắm lấy một khởi đầu mới, nhưng hóa ra vẫn còn quá mong manh. Căn hộ tôi nhắm đến trị giá 2,5 tỷ đồng, nằm... Đọc thêm

Tạm biệt anh, người trong giấc mơ không có thật

Không có ai đang chờ em, không có ai đang tìm em, không có ai thuộc về em trên cõi đời này.
Em đã đi tìm anh suốt bao năm tháng, qua bao lần đổ vỡ, bao lần đau, bao lần nước mắt rơi xuống mà không ai nhìn thấy. Đã có những khoảnh khắc em tưởng chừng con tim mình không thể chịu đựng thêm được nữa, tưởng rằng chỉ cần một vết nứt nữa thôi, tất cả sẽ sụp đổ. Nhưng rồi, em vẫn... Đọc thêm