Home
Menu

Cảm ơn chồng vì đã chọn ở lại bên em khi bỏ đi là dễ nhất

Biết ơn anh vì gánh vác cả những phần không thuộc về anh, để em được an tâm dưỡng bệnh, để con em có mái ấm đủ đầy yêu thương.
Có lẽ em không phải người phụ nữ mang đến cho anh những điều rực rỡ. Em không có sự nghiệp lẫy lừng, chẳng có nhan sắc khiến ai phải ngẩn ngơ. Thứ duy nhất em có, từ ngày về bên anh, là sự hiền dịu và một trái tim đầy thương yêu.
Rồi số phận không chiều lòng, em bệnh tật, phải nghỉ việc tạm thời suốt ba năm nay. Một mình anh gồng gánh cả gia đình, lo cho em, cho cả đứa con riêng của em mà anh vẫn thương như máu mủ. Có những đêm em nghe tiếng anh trở mình, thấy anh trằn trọc lo âu mà lòng thắt lại. Em biết, đôi vai anh mỏi lắm, nhưng chưa một lần anh than trách. Anh vẫn nắm tay em, vẫn cười hiền như ngày đầu, vẫn nói: "Chúng ta là gia đình, anh sẽ lo được". Chính sự kiên định ấy làm em vừa yêu, vừa nể, vừa biết ơn đến rưng rưng.
Em yêu anh, không chỉ vì anh là chồng em, mà vì anh là người đã chọn ở lại bên em khi dễ nhất là bỏ đi. Em biết ơn anh vì đã gánh vác cả những phần không thuộc về anh, để em được an tâm dưỡng bệnh, để con em vẫn có một mái ấm đủ đầy yêu thương. Em không hứa sẽ làm được những điều to tát nhưng từ tận đáy lòng, em nguyện sống dịu dàng hơn, thương anh nhiều hơn, và mỗi ngày đều cố gắng để nụ cười của anh không còn vương mệt mỏi. Bởi với em, có anh chính là điều may mắn nhất của cuộc đời này.
Thanh Thủy 27/08/2025

Em chọn cách tàn nhẫn nhất khi tôi nói 'cứ sinh con rồi đi lấy chồng'

Tôi sợ hãi nói không yêu em, không muốn cưới em và dùng những lời nặng nề để nói em, nói rằng sợ đó không phải con tôi.
Tôi 33 tuổi, em bằng tuổi tôi, có một mối tình quen nhau qua app hẹn hò. Em là người đầu tiên của tôi, còn em thì tôi không chắc. Chúng tôi vừa gặp đã nói chuyện vui vẻ và thoải mái. Chúng tôi đều là người miền Trung nhưng khác tỉnh, làm việc ở cùng thành phố. Lúc... Đọc thêm

Nhắn tin cho chồng: 'Bên anh đến hiện tại là điều ngu ngốc nhất'

Cách đây 4 năm tôi viết bài: "Chồng không còn muốn chia sẻ với tôi", lúc đó kiểu bị trầm cảm sau sinh, tâm trạng rất tệ.
Sau bốn năm, tôi lại có cảm giác lưng chừng, mong có thể giãi bày một chút. Tôi và chồng có mối tình từ thời sinh viên, bên nhau đến giờ là 11 năm. Tôi thuộc típ phụ nữ mạnh mẽ, nữ công trung bình, nấu ăn ngon, thích nấu những món mới, dọn dẹp nhà cửa chu đáo,... Đọc thêm

Con là niềm vui lớn nhất nhưng tôi không thể cảm nhận trọn vẹn

Tôi hiểu để chiến đấu với trầm cảm, cần ý chí mạnh mẽ, nhưng chính căn bệnh này lại đang gặm nhấm ý chí của tôi từng chút một.
Tôi mắc bệnh trầm cảm gần 20 năm, bắt đầu điều trị từ thời sinh viên đại học. Suốt quãng thời gian đó, tôi đã chống chọi với căn bệnh này bằng thuốc chống trầm cảm, đến giờ những viên thuốc ấy đã trở thành một phần không thể thiếu... Đọc thêm

Không có cảm giác an toàn khi ở bên chồng

Chưa một lần anh gây ra chuyện gì mà nhận lỗi, bàn bạc với vợ để tìm hướng giải quyết, cứ im lặng, đến đâu thì đến.
Cuộc hôn nhân của tôi được 10 năm, chồng 44 tuổi và tôi 39 tuổi, có hai bé đủ nếp tẻ. Chúng tôi đến với nhau giống như duyên nợ, nhà cách nhau hơn hai km. Lúc đó tôi thương anh vì sự chân thật, không hình thức, không màu mè. Gia đình đôi bên cùng khổ,... Đọc thêm

Bạn gái chọn rời xa vì sợ là gánh nặng cho tôi trong tương lai

Em sợ giờ còn làm ra tiền thì không sao, lúc bệnh không làm được sẽ khiến tôi phải gồng gánh mọi thứ.
Tôi sinh ra ở một tỉnh cách Hà Nội hơn 100 km. Tôi đã hơn 30 tuổi rồi, là kĩ sư xây dựng. Tôi yêu cô gái cùng quê, làm bên ngành may. Công việc của chúng tôi rất bận rộn, em hay phải đi công tác xa. Tính ra thời gian bốn năm yêu nhau chúng tôi gặp vài lần. Chúng tôi chưa một lần nắm... Đọc thêm