Nợ nần, vợ bệnh, tôi nhận ra cả đời mình chưa từng được yêu
Tôi chợt nhận ra có lẽ cả cuộc đời này, tôi chưa từng thật sự biết thế nào là được yêu, được chăm sóc, được đồng điệu trong tâm hồn.
Tôi làm thuê cho công ty mới thành lập thuộc tập đoàn lớn. Công việc của tôi là phát triển kinh doanh trong mảng hàng tiêu dùng. Một công việc nhiều cơ hội, cho tôi tiếp xúc với các đối tác quốc tế, mở ra những cánh cửa mới. Nhưng thực tế lại khác, mức thu nhập thấp hơn nhiều so với những gì tôi đã cống hiến -là những hệ thống tôi xây dựng, những kết quả tôi mang về. Tôi chờ đợi, mong rằng khi công ty thành lập ổn định, khi doanh thu tăng trưởng, tôi sẽ được ghi nhận xứng đáng nhưng dường như điều ấy vẫn chưa đến. Tôi có thất vọng nhưng không cho phép mình gục ngã. Tôi biến nó thành động lực, nhắm đến doanh số, đến những đích cao hơn. Tôi tự nhủ dù thế nào, mình cũng phải làm hết mình, không để phút giây nào trôi qua vô nghĩa.
Tôi có công việc kinh doanh riêng, hiện tại trì trệ. Những thương hiệu thời trang tôi từng gây dựng, giờ chỉ còn cầm chừng, bán hàng tồn để duy trì. Ở Hà Nội, tôi cho thuê nhà, để giảm bớt gánh nặng nợ nần. Vợ bệnh, con sắp vào lớp một. Tôi đưa hai mẹ con về quê ngoại, vì Hà Nội chật chội, không có ai chăm sóc, cũng chẳng phải nơi tốt để con lớn lên. Tôi quay về quê nội, sống với bố mẹ. Ngày nào cũng vậy, tôi lái xe đi làm, tối lại trở về, mất hơn ba tiếng di chuyển. Ban đầu mệt mỏi, nhưng rồi quen dần. Ít nhất, bố mẹ tôi không còn lủi thủi một mình. Tôi coi đây là một giải pháp tạm thời, chịu đựng một thời gian rồi sẽ tìm cách tối ưu hơn.
Nhưng điều làm tôi đau nhất không phải công việc, cũng không phải những chuyến đi dài, mà là hôn nhân. Vợ tôi mắc chứng rối loạn lưỡng cực. Căn bệnh này biến cô ấy thành một người khác - thay đổi tính cách, thay đổi cả nhân sinh quan. Tất cả những gì chúng tôi từng có - tình yêu, ký ức đẹp, những ước mơ chung - như bị xoá sạch. Trước mặt tôi giờ là một người xa lạ. Tôi hiểu về căn bệnh nhưng hiểu không có nghĩa là chấp nhận. Hy vọng trong tôi cạn dần. Nhiều lần, tôi nghĩ: khi trả hết nợ, khi kinh tế ổn định, tôi sẽ ly hôn, sẽ để lại nhà cho vợ con, còn tôi sẽ ra đi. Đi học, đi xa, dấn thân vào hành trình mới, tìm lại chính mình ở một nơi khác. Còn hiện tại nợ nần vẫn treo lơ lửng. Tôi nợ nhiều người, vẫn bị đòi nhưng chưa có phương án nào để trả. Tôi chỉ biết đợi, đợi kinh tế tốt hơn, đợi nhu cầu tiêu dùng trở lại, đợi hàng tồn được xả hết, đợi căn hộ có sổ đỏ để vay ngân hàng. Tôi sống bằng sự chờ đợi nhưng không cho phép mình dừng lại.
Đêm xuống, tôi vẫn thường tự hỏi: tại sao ông trời lại thử thách mình nhiều đến vậy? Tôi chỉ ước một điều giản dị – một gia đình ấm áp, một bữa cơm đúng nghĩa, một người tri âm ngồi cạnh để sẻ chia. Nhưng có lẽ vật chất, thời gian và bệnh tật có thể thay đổi một con người. Hay cũng có thể, ngay từ đầu, vợ chưa từng thật sự yêu tôi. Có lẽ, tôi chỉ là người nuông chiều, là chỗ để cô tìm sự thoải mái. Và thế là, tôi chợt nhận ra có lẽ cả cuộc đời này, tôi chưa từng thật sự biết thế nào là được yêu, được chăm sóc, được đồng điệu trong tâm hồn. Có những ngày, tôi thấy mình gục ngã nhưng rồi nhớ mình đã đi được đến đây, giữa bao nhiêu giông bão. Tôi không hề yếu đuối, chỉ đang mệt một chút thôi. Ngày mai rồi sẽ khác và tôi vẫn sẽ tiếp tục đi, chậm cũng được, miễn là không dừng lại.
Đức Trọng 25/08/202538 tuổi, nợ nần và bệnh tật nhưng gia đình luôn thúc ép lấy vợ
Mọi người đâu biết tôi phải một mình chống chọi với cuộc sống khó khăn như thế nào, bản thân lại không thể nói ra được.
Tôi 38 tuổi, sinh ra trong gia đình không khá giả nhưng cũng đủ ăn và có dư xíu. Quá khứ tôi là niềm tự hào của ba mẹ trong 4 anh em, không phải vì giỏi hay thành đạt gì mà chỉ là tôi ngoan hiền, chịu khó làm ăn, không chơi bời lêu lổng. Thời thanh niên, khi anh em...
Đọc thêmQuá khứ nợ nần, sống bất hợp pháp ở xứ người, giờ mong có người hiểu mình
Tôi không cần người xinh đẹp, không cần hoàn hảo, chỉ cần có thể chia sẻ và đồng hành cùng mình trong những thăng trầm cuộc sống.
Tôi 30 tuổi, trải qua nhiều vấp ngã trong cuộc sống. Những năm tháng thanh xuân của tôi không trôi qua êm ả mà là chuỗi ngày gồng mình đối mặt với những thử thách mà đôi khi tự hỏi tại sao mình lại rơi vào. Năm ấy, tôi quyết định sang Hàn Quốc với bao...
Đọc thêmBạn trai còn nợ nần nên chưa muốn cưới tôi
Chúng tôi trao đổi và thống nhất cứ tận hưởng lúc này, anh hứa không để tôi đợi quá lâu.
Tôi là tác giả bài viết "Bạn trai thú nhận từng có vợ và có một khoản nợ''. Do viết hơi gấp gáp, tôi chưa nói rõ được chi tiết nên mọi người hiểu lầm. Thực ra anh nói đã ly hôn cách đây ba ngày khi chúng tôi quen nhau. Cũng do tôi điều tra mạng xã hội và hỏi dò nên anh nói ra. Anh và người cũ...
Đọc thêmVượt qua bệnh tật để yêu em nhưng không được ghi nhận
Em trách tôi không nỗ lực, đổ lỗi cho bệnh tật, trong khi tôi vẫn cố gắng từng chút, nhưng có những điều không thể cưỡng lại được.
Cả tuần nay tôi suy nghĩ rất tiêu cực về bản thân, về chuyện tình yêu với một cô gái quen trong hoàn cảnh yêu xa. Tôi 30 tuổi, là người vui vẻ, hoạt bát, sống tích cực, nhưng khi bị bệnh thì mọi thứ trong tôi trở nên tồi tệ. Tôi tự ti về ngoại...
Đọc thêmSự hiểu lầm dễ thương giúp tôi tìm được định mệnh của đời mình
Ngày gặp nhau, nhìn thấy anh, anh nhìn thấy tôi, cả hai cảm thấy như đã thân thuộc, quen nhau lâu lắm rồi
Tôi là tác giả bài viết: "Tôi ấn tượng với người sạch sẽ, có hương thơm, ngăn nắp" và một số bài viết khác để tìm bạn trai. Nhưng đây là bài viết nhận được về nhiều ý kiến trái chiều của các độc giả nhất. Tôi rất cảm ơn độc giả đã cho tôi những ý kiến, lời khuyên...
Đọc thêm