Sau hơn 2 năm sống thử với bạn trai, tôi vỡ mộng
Anh ngày càng sĩ diện, thích nói chuyện lớn như đi du lịch, mua nhà, mua xe... nhưng chẳng có kế hoạch cụ thể.
Tôi 30 tuổi, bạn trai bằng tuổi, đang sống chung, quen nhau được hai năm rưỡi. Chi phí sinh hoạt chia đôi, tiền nhà tôi trả 2/3 do tự đề xuất từ ban đầu (tôi bán hàng online) và cũng một phần vì anh khó khăn. Từ lúc mới quen đến nay, có thể tóm tắt như sau:
Sáu tháng đầu, anh rất quan tâm, chăm sóc tôi từ những điều nhỏ nhất. Thời gian này, anh gặp áp lực trả nợ cho người thân do làm ăn thất bại trước đó. Tôi có cho anh vay khoảng 20 triệu đồng, hiện còn 7 triệu đồng anh chưa trả. Sáu tháng tiếp theo, tôi bị ốm nặng, anh qua chăm sóc, đưa tôi đi viện rồi ngày nào cũng sang nhà thăm. Sau đó, do trả phòng trọ, anh chuyển sang ở cùng nhà tôi. Thật lòng tôi không muốn nhưng vì anh không có chỗ ở và từng giúp đỡ tôi lúc ốm đau, nên tôi im lặng, không lấy tiền nhà hay chi phí sinh hoạt.
Về sau, chúng tôi cùng đi tìm nhà thuê mới. Tôi hơi bối rối nhưng anh nói công việc thường xuyên đi công tác, nhà thuê chỉ để gửi đồ, thỉnh thoảng mới về. Giai đoạn đó, anh còn cầm cố xe máy lấy 20 triệu đồng chơi bài online và thua hết. Anh thú nhận, tôi bỏ qua và bảo anh tự làm, tự trả, đến nay đã trả xong. Mọt năm sau chúng tôi sống chung, anh chỉ đi công tác đúng tháng đầu khi chuyển nhà mới. Tháng đó, tôi rất vất vả: tự mình chuyển nhà, mua sắm đồ đạc, phần lớn tiền do tôi ứng trước rồi mới chia lại sau. Anh đưa lương cho tôi giữ, ngoài phần góp sinh hoạt, anh tiêu gần hết. Tôi tiết kiệm giúp anh được 30 triệu đồng và đầu tư cổ phiếu, hiện tăng lên 40 triệu đồng.
Trong thời gian này, anh muốn mua điện thoại và laptop mới, tôi cho vay 40 triệu đồng. Đến nay, anh còn nợ tôi 24 triệu đồng và 7 triệu đồng cũ, tổng cộng 31 triệu. Điều khiến tôi tổn thương nhất là việc anh tự ý đưa hai đứa em lên chơi mà không hỏi ý kiến tôi, thậm chí còn định cho chúng ở chỗ tôi định để hàng hóa. Anh về nhà chỉ làm việc khi tôi bảo, gần như không nấu ăn, không dọn dẹp, không bao giờ dọn nhà vệ sinh. Tôi phân công phơi đồ, đổ rác, anh cũng làm thất thường. Dù vậy, anh có ưu điểm là dễ tính, nhiệt tình, hay mua đồ ăn hoặc đồ dùng nhỏ cho tôi, sẵn sàng chở tôi đi đâu đó khi cần, thỉnh thoảng còn về quê (cách Hà Nội 40 km) đón tôi.
Tiền anh kiếm được đều tiêu hết, chủ yếu mua sắm đồ xịn, không có kế hoạch tài chính hay trả nợ rõ ràng. Sáu tháng gần đây, anh trở nên xa cách, luôn lấy lý do bận rộn. Tôi nhắc đến chuyện tiền bạc, anh khó chịu, bảo tôi "đừng nói chuyện tiền nữa", trong khi quỹ chung thường xuyên cạn trước khi hết tháng, tôi luôn là người phải bù thêm. Anh ngày càng sĩ diện, thích nói chuyện lớn như đi du lịch, mua nhà, mua xe... nhưng chẳng có kế hoạch cụ thể. Anh còn khó chịu khi em gái tôi sang ăn cơm, thậm chí đi chợ mua gì anh cũng soi xét. Trong khi mẹ tôi thường xuyên gửi đồ ăn lên, anh chưa bao giờ đề xuất gửi tiền cảm ơn.
Càng ngày tôi càng cảm thấy anh không phải mẫu người chồng lý tưởng. Anh sống cảm tính, thiếu kế hoạch. Mỗi lần tôi giận, nói nặng lời, anh mới dọn dẹp, tỏ vẻ hối lỗi, rồi đâu lại vào đó. Tôi đã đề nghị không giữ lương của anh nữa, chỉ cần anh góp quỹ và đóng tiền nhà đúng hạn. Số cổ phiếu tôi đang cầm sẽ bán khi được giá để trả lại cho anh. Tôi cũng chia sẻ với mẹ (mẹ không biết chúng tôi đang sống chung, chỉ nghĩ hai đứa góp quỹ và anh hay sang ăn cơm). Mẹ bảo: "Cuộc đời bù trừ, nó dễ tính thì con cũng dễ sống". Nhưng tôi thấy mình đang rất căng thẳng, không dễ sống như mẹ nghĩ. Tôi thật sự mong nhận được lời khuyên khách quan để cải thiện mối quan hệ này.
Huệ Nguyễn 01/11/2025Gia đình hạnh phúc nhưng tôi vẫn thấy cuộc sống mông lung
Tôi rất yêu thương vợ con, muốn làm gì đó để giúp thêm cho gia đình nhưng đều thất bại.
Tôi 36 tuổi, sinh ra và lớn lên ở miền Trung, ba mất sớm, mình mẹ tần tảo nuôi chị em tôi lớn khôn. Biết được sự khó khăn của mẹ, anh em tôi nghỉ học từ sớm phụ giúp mẹ, trả bớt nợ chữa bệnh cho cha lúc ốm đau. Trong thời gian làm thuê, tôi tranh thủ học bằng điện, có thu nhập khá hơn chút...
Đọc thêmLo lắng khi phát hiện con trai học năm thứ ba đại học sống thử
Tôi không phản đối các cháu yêu nhau, chỉ muốn tách hai đứa không sống chung thôi.
Gia đình tôi ở thành phố tỉnh, con trai đang trọ học năm thứ ba tại trường đại học lớn ở Hà Nội. Các con tôi được thầy cô và nhiều người khen ngoan, học lực khá. Gia đình tôi cơ bản đầy đủ. Con thường xuyên gọi video về mỗi tuần, vợ chồng tôi bận rộn, chỉ ra thăm con một hai lần mỗi...
Đọc thêmTôi hung dữ và sống lỗi với chồng hơn sau khi có con
Tôi tự nhận mình sống lỗi hơn rất nhiều từ ngày có con, tính nết thay đổi nhiều, trở nên hung dữ và hay khó chịu.
Tôi là tác giả bài viết "Đánh chồng tới tấp vì anh dám nói 'sống không hạnh phúc'". Lời đầu tiên, tôi xin cảm ơn quý độc giả đã đọc và bình luận để tôi rút kinh nghiệm cho cuộc sống gia đình mình. Tôi xin chia sẻ thêm chút về việc đánh chồng cũng như bắt khoanh tay...
Đọc thêmBạn trai giận vì tôi chưa muốn cưới dù sống cùng hơn bốn năm
Có vẻ sự do dự của tôi khiến anh tổn thương. Anh bảo hay là tôi không yêu anh, không muốn bên anh cả đời.
Tôi với anh dọn về ở chung được hơn bốn năm. Ban đầu là do dịch, công ty anh cho làm việc tại nhà, tôi thuê trọ một mình, anh ngỏ ý: "Hay anh qua ở cùng cho vui, tiền nhà chia đôi". Lúc đó tôi cũng chẳng nghĩ gì xa xôi, thấy hợp lý nên đồng ý. Từ chỗ qua lại, ăn cơm chung, giặt...
Đọc thêmMọi thứ với em đẹp hơn khi có anh
Anh xuất hiện như phép thử của tạo hóa, như thể vũ trụ muốn xem em đã thức tỉnh hay còn lạc lối trong những sân si của thế tục.
Anh hẳn biết rằng tình cảm của con người không đơn giản như thích là có, muốn là được, từ bỏ là yên. Một khi nó đã chạm vào trái tim, chẳng thể nào chỉ nói một câu "dừng lại" là mọi thứ có thể dừng lại. Anh thấy có đúng không? Thuở trước, em...
Đọc thêm