Kiệt sức sau 19 tiếng làm việc cho mẹ mỗi ngày
Nhớ lại tuổi thơ, tôi cảm thấy mẹ, người mình thương nhất, là người không biết đủ, không có lòng tự trọng và giả nhân giả nghĩa.
Tôi là nữ, 24 tuổi, đang mất phương hướng và động lực sống, không biết làm sao. Từ nhỏ tôi khá trầm tính, chơi chung với bạn bè trong lớp nhưng chỉ ở mức xã giao, chưa từng tâm sự chuyện gì với ai, kể cả người trong gia đình. Năm lớp một, ba mẹ ly thân, ban ngày ở với mẹ, tối về nhà ba. Ba có vấn đề tâm thần nhẹ nên khi bực tức thường ra quán của mẹ quấy rối, đập phá. Có khi quá sợ hãi, chỉ cần nghe tiếng xe tải của ba là tôi trốn đến khi không nghe tiếng gì nữa mới ra ngoài. Tôi từng phải chạy đi báo công an, cảm thấy hình như ba không điều chỉnh được cảm xúc, luôn thích có một đứa con trai chứ không phải tôi.
Dù không còn ở với nhau nữa, nhưng khi ba bị bệnh hiểm nghèo, mẹ vẫn đi theo chăm sóc ở bệnh viện. Lúc đó tôi học cấp hai, cuối tuần và hè sẽ xuống bệnh viện ngủ lại ở hành lang. Gọi là đi chăm sóc ba xạ trị, nhưng trong sâu thẳm lòng mình, tôi không thích ba lắm. Hết đợt xạ trị, ba về nhà, tôi ở cùng chăm sóc. Năm tôi học lớp 11, ba mất. Khi đó tôi không thật sự cảm thấy đau lòng hay có sự mất mát mà lại thấy có một cái gì đó nhẹ nhõm trong lòng. Ngoài ra tôi có chút bấp bênh về cảm xúc, cảm thấy mình bất hiếu khi lại không cảm thấy gì.
Năm 2019 tôi đậu đại học. Một năm sau đó, mẹ có ý tưởng kinh doanh, buôn bán đồ nhựa ở bãi đất kế bên nhà (bà đã có tiệm tạp hóa và muốn bán thêm). Mẹ chia sẻ với tôi, tôi ủng hộ và nói sẽ phụ giúp. Tôi tìm kiếm nguồn hàng, phụ mẹ buôn bán, sau đó lại chỉ mình tôi làm. Tôi cảm thấy rất khó chịu khi mẹ luôn nói với người khác sạp hàng đó là của tôi, trong khi mẹ là người lên ý tưởng và quyết định mọi thứ. Tôi cũng biết ý mẹ muốn tôi phải có việc làm (ngày bé tôi luôn phụ bà buôn bán bưng bê, hè nghỉ học bà liền giao cho tôi một bàn vé số). Nhưng thật sự việc học đại học rất khó so với tôi, ngoài nặng kiến thức còn phải giao lưu bạn bè, làm việc nhóm, khiến tôi kiệt sức vì bản thân rất hướng nội.
Khi giãn cách xã hội, sạp hàng bị dẹp, học online, tôi dành thời gian một mình và suy nghĩ lan man rất nhiều, nhận thấy cuộc sống và bản thân là hư vô, dẫn đến suy sụp tinh thần và không muốn làm gì cả. Mẹ trách móc nhưng vẫn dắt tôi đi khám. Có bác sĩ bảo tôi suy nhược thần kinh, bác khác thì nói trầm cảm rối loạn lo âu. Tôi nghỉ ngang ở trường vì chứng lo âu không thể ra ngoài thực tập và cũng có nghĩ đến chuyện dại dột nhiều lần, rồi thấy mình mà làm vậy thì vô dụng quá. Mỗi tháng tôi uống thuốc hết 2 triệu đồng, được một năm tôi tự ý bỏ thuốc, vẫn ở nhà làm cho tiệm của bà. Bà nói nếu không vì tôi thì đã không phải làm nhiều như thế này, càng khiến tôi mặc cảm tội lỗi và cố gắng phụ bà.
Ngày trước tôi làm rất đúng giờ, nhưng càng làm bà càng không biết đủ. Bà bỏ bê việc quản lý, tôi hiểu do sức khỏe người già mệt mỏi nhưng khi tôi góp ý hay sắp xếp hàng hóa thuận cho việc buôn bán bà lại gạt bỏ, ngăn cản vì không đúng ý, khiến hàng tồn ứ. Tôi cảm thấy trong cuộc sống bà luôn không hài lòng với những thứ tôi làm, vì tôi là đứa bất bình thường. Bà nhận nuôi rất nhiều chó mèo rồi ba dượng tôi phải chăm sóc vì bà không làm nổi. Tôi thấy ông cũng rất mệt mỏi và ngày càng khó tính. Hầu hết ai trong nhà cũng thiếu ngủ và dần trở nên cọc cằn, bởi bà muốn mở tiệm 19 tiếng mỗi ngày. Từng có thời gian tôi không thể nhớ những ký ức trong tuổi thơ, cũng không thể khóc.
Gần đây tôi lại nhớ lại và khóc rất nhiều vì cảm giác khó chịu. Việc nhớ lại làm tôi hiểu lý do tại sao mình luôn sợ hãi, không có bạn bè hay không tin tưởng ai. Thật sự từ bé tôi thương cha mẹ vì thấy họ rất khổ, nhưng không có sự nể phục hay tin tưởng. Tôi chưa bao giờ tâm sự với họ bất kể chuyện gì. Khi nhớ lại tuổi thơ, tôi cảm thấy mẹ, người mình thương nhất, là người không biết đủ, không có lòng tự trọng và giả nhân giả nghĩa. Cỡ một tuần nay tôi muốn chăm sóc sức khỏe mình nhiều hơn. Tôi ngủ đủ 8 tiếng và dành thời gian tập thể dục. Tôi đọc sách trở lại sau một thời gian bỏ bê.
Tôi cảm thấy bà không thích điều đó lắm vì nó khiến bà mệt mỏi với tiệm. Bà có chửi bới, xỉa xói cay nghiệt những thứ tôi làm, nói tôi là thứ khùng điên, càng ngày càng tệ hại. Tôi biết mục đích con người được sinh ra là để làm việc, sẽ không có tình yêu vô điều kiện từ ai cả. Tôi thấy bà làm việc rất nhiều, không quan tâm đến sức khỏe rồi lại than thở. Tôi lại nghĩ bà muốn tôi cảm thấy tội lỗi. Mọi thứ bất hạnh trong cuộc sống chúng tôi đều bắt nguồn từ những lựa chọn, những mong muốn của bà.
Có phải tôi là một đứa con vô tâm, một người vô dụng không? Làm sao để nói bà biết là đủ rồi, ai cũng phải được nghỉ ngơi kể cả bà? Làm sao để không có cảm giác trách móc ba mẹ mình? Tôi đang cảm thấy đau đớn, thấy mình yếu đuối, nhu nhược, mà kết thúc cuộc đời thì lại cảm thấy chưa đóng góp được gì cho xã hội. Tôi phải làm sao đây?
Hoài Thương 19/06/2025Sau 5 tháng làm dâu, tôi kiệt sức và suy sụp tinh thần
Mới kết hôn 5 tháng nhưng tôi cảm thấy mình đang sống cuộc đời của một người vợ đã gắn bó với nhà chồng mấy chục năm, quá mệt mỏi.
Tôi 29 tuổi, chồng 27 tuổi, tìm hiểu một năm rồi kết hôn được 5 tháng. Anh hiền lành, chịu khó, tính cách tích cực, lạc quan, làm thiết kế nội thất, thu nhập 10-17 triệu đồng tùy tháng, có thể phát triển hơn trong tương lai. Tôi nhỏ nhắn, ưa nhìn,...
Đọc thêmKiệt sức vì công việc nhưng không dám nghỉ
May mắn, chồng hiểu và luôn bảo: "Nghỉ đi" nhưng tôi vẫn chưa đủ can đảm, không phải vì tiền mà vì sợ làm bố mẹ thất vọng.
Tôi đang làm công việc mà nhiều người mơ ước, lương gọi là ổn so với đồng nghiệp. Đằng sau cái gọi là "ổn định" đó là những đánh đổi quá lớn: sức khỏe, tinh thần, thời gian và cả gia đình. Từ sau dịch Covid, khối lượng công việc tăng vọt, không có...
Đọc thêmKiệt sức vì việc nhà, tôi vẫn bị chê vì chồng gầy, cháu chậm
Mẹ chồng hỏi chồng tôi thế vợ đâu mà không nấu cơm, vợ không nấu cơm cho ăn à.
Gia đình tôi có hai vợ chồng và con trai gần một tuổi. Cả hai đều công tác trong ngành xây dựng, đặc thù công việc khá vất vả và phải làm ngoài giờ nhiều. Tôi làm mảng văn phòng, làm việc từ sáng tới khoảng 6h tối và về nhà lúc 7h. Chồng làm giám sát nên hay phải chạy tiến độ. Gần đây anh khá bận,...
Đọc thêmVắt kiệt sức chỉ mong làm hài lòng chồng
Tôi 38 tuổi, là nạn nhân của người chồng rối loạn nhân cách ái kỷ gần 10 năm.
Sau khi đọc hai bài: "Không dám ăn ngon, khát không dám uống vì sợ có tội với chồng", "Vì sao nạn nhân khó rời đi dù bị bạo hành ái kỷ", tôi quyết định chia sẻ về hoàn cảnh của mình để những ai là nạn nhân hoặc có hoàn cảnh tương tự hiểu được vấn đề, tìm cách bảo vệ mình, tránh ảnh hưởng tới...
Đọc thêmKhông tính kỹ khi vay ngân hàng làm ăn, tôi gồng đến kiệt sức
Chúng tôi đang nợ ngân hàng là 950 triệu, xe nợ 460 triệu và các khoản bên ngoài khoảng 200 triệu nữa, tổng là 1,750 tỷ.
Tôi và vợ cưới nhau năm 2022. Tôi bán mỹ phẩm dành cho salon tóc và vợ là chủ một tiệm salon tóc vừa đủ, không lớn lắm. Vợ chồng ăn nên làm ra nên đột nhiên nghĩ phải mở rộng kinh doanh thêm nên bàn bạc mượn sổ hồng của ba tôi ở quê vay 150 triệu đồng. Chúng tôi...
Đọc thêm