Tôi chấp nhận 'sống nhục' để giữ mái nhà cho con
Tối qua tôi bị chồng tát vì lớn tiếng chất vấn khi biết anh vừa đi karaoke tay vịn về.
Vợ chồng tôi cưới nhau hơn chín năm, có hai con còn nhỏ. Tôi làm công việc tự do, thu nhập bấp bênh, chủ yếu xoay quanh chuyện chăm con và lo việc nhà. Chồng tôi là trụ cột kinh tế, lương tháng ổn định. Ngoài lương, anh còn có những khoản thu khác nhưng không bao giờ nói rõ với vợ. Tôi chỉ biết khi vô tình thấy tin nhắn, sao kê, hoặc nghe người quen nhắc bóng gió. Số tiền đó không dùng để lo cho gia đình mà dành cho những cuộc nhậu nhẹt, ăn chơi, karaoke tay vịn, massage không lành mạnh,...
Khi tôi phát hiện và hỏi thẳng, anh không hề chối. Anh nói đó là tiền anh làm ra nên có quyền tiêu theo ý mình. Tôi phản ứng, anh thách thức. Tôi khóc, anh cười khẩy. Những cuộc cãi vã ngày càng nhiều, giọng anh ngày càng gắt, còn tôi ngày càng sợ. Có lần, trong lúc nóng giận, anh đã đánh tôi. Không nặng, không để lại thương tích rõ ràng, nhưng đủ để tôi hiểu mình đang ở đâu trong cuộc hôn nhân này.
Tôi từng nghĩ đến chuyện rời đi, nhưng nhìn hai đứa con còn quá nhỏ, lại chùn bước. Tôi không có công việc ổn định, không có tiền tiết kiệm, tuổi lại ngày càng cao để mà học hành thêm và kiếm công việc tốt hơn. Nếu ly hôn, tôi không biết lấy gì để nuôi con, càng không dám chắc mình có thể cho con một cuộc sống tử tế. Tôi sợ cảnh con phải ở nhờ nhà người khác, sợ con thiếu thốn, sợ con lớn lên trong mặc cảm. Và thế là tôi ở lại.
Ở lại không phải vì tôi không biết đau, mà vì tôi không có lựa chọn. Mỗi lần anh đi chơi về muộn, người nồng nặc mùi rượu, tôi im lặng. Mỗi lần anh buông lời xúc phạm, tôi nuốt nước mắt. Tôi sống thu mình lại, chỉ tập trung vào con, coi đó là lý do duy nhất để tồn tại trong ngôi nhà này. Có những đêm, nằm cạnh chồng mà tôi thấy cô độc. Tôi tự hỏi, nếu mình có kinh tế, liệu mọi chuyện có khác không. Có lẽ tôi đã đủ tự tin để nói "không", đủ dũng khí để bước ra khỏi cuộc hôn nhân đầy tổn thương. Nhưng thực tế tôi đang yếu thế và cái giá phải trả là sự cam chịu.
Tôi từng nghĩ chỉ cần nhẫn nhịn, gia đình sẽ yên ổn; chỉ cần cố gắng vì con, mọi thứ rồi sẽ qua. Nhưng càng sống lâu trong cuộc hôn nhân này, tôi càng thấm thía một điều cay đắng rằng khi phụ nữ yếu thế về kinh tế, rất dễ bị đẩy vào vị trí phải "sống nhục" để giữ mái nhà cho con. Tối qua tôi bị chồng tát vì lớn tiếng chất vấn khi biết anh vừa đi karaoke tay vịn về. Anh thách thức tôi "có giỏi thì ly hôn đi". Điều khiến tôi đau lòng là anh đánh tôi trước mặt các con. Giờ tôi phải làm sao để thay đổi cuộc sống của mình? Nếu cứ tiếp tục thế này, tôi sợ sẽ ảnh hưởng tới con. Mong mọi người cho tôi xin lời khuyên.
Thu Hằng 29/12/2025Vợ có cách sống ăn tiêu thoải mái, không cần lo ngày mai
Vợ không chịu ở phòng trọ mà đòi thuê chung cư bảy triệu đồng, tôi hỏi tiền đâu ra, vợ nói thiếu thì đi vay rồi tính.
Tôi là người miền Trung, lấy vợ Sài Gòn. Gia đình vợ có gốc gác ở đây, được thừa kế nhiều nhà đất có giá trị từ những năm 90. Nhà vợ từ ông bà, cha mẹ đến con cái đều sống kiểu phóng khoáng, chi tiêu rộng rãi, không tiết kiệm và không lo xa. Thời tôi học...
Đọc thêmSống trong sự khinh bỉ của mẹ chồng và những lời nhục mạ từ chồng
Từ nàng dâu đầy hy vọng, tôi rơi vào chuỗi ngày bị mẹ chồng bêu xấu, chồng hạ nhục gia đình, hôn nhân rơi vào ngõ cụt không lối thoát.
Tôi có sự cố gắng và tự lập trong cuộc sống. Năm 18 tuổi, tôi bước vào cánh cửa đại học, đã biết tự bươn chải để kiếm tiền phụ ba mẹ trong suốt 4 năm đại học. Tôi quen anh, một người biết lo lắng, quan tâm, yêu thương tôi và có chung chí...
Đọc thêmTôi và anh không sai nhưng chẳng thể cùng nhau mãi mãi
Chúng tôi không hợp ở cái cần hợp, lại khắc tại cái không nên khắc, cứ thế bị kéo vào những cuộc tranh luận đúng sai không hồi kết.
Có những ngày thật lạ, người ta bỗng dưng nhớ về một mối quan hệ đã cũ từ lâu nằm trong hồi ức. Đó có thể là những khoảnh khắc, giai điệu, hình ảnh hay một ai đó từng rất thân thuộc. Đúng là không ai có thể khiến những kỷ niệm cũ quay trở...
Đọc thêmVượt qua nỗi đau mất bạn gái mãi mãi
Chia tay có thể đau khổ nhất thời, trực tiếp chia ly là nỗi đau ám ảnh, dằn vặt cứ mãi mang theo.
Tôi viết những dòng này, phần vì để trút bỏ tâm sự, vừa là để mong mọi người trân trọng hơn về cuộc sống và những điều xung quanh. Tôi và em quen nhau ở thời điểm cả hai đều không mong đợi nhiều về tình yêu, phần vì vẫn đang muốn trải nghiệm cuộc sống, phần vì đối với hai...
Đọc thêmChồng liên tục chửi bới, sỉ nhục tôi
Tôi cảm thấy chán ghét chồng và không còn tình cảm với anh nữa; chúng tôi không có gì chung ngoài hai đứa con.
Tôi 26 tuổi, chồng 29 tuổi, có hai bé gái, bé sau mới được 10 tháng tuổi. Tôi ở nhà chăm con, chồng đi xuất khẩu lao động. Chuyện chẳng có gì nếu chồng không ghen linh tinh và làm mất mặt tôi. Chúng tôi sống với nhau đến nay được 4 năm, bản thân luôn chung thủy, chăm con và lo lắng...
Đọc thêm