Chồng để tôi lo tiền và tự đi chữa hiếm muộn suốt 7 năm
Đến khi chuyển dạ, gọi chồng đưa vào viện nhưng anh bỏ đi; tôi sinh mổ xong anh cũng không vào, 19h mới xuất hiện.
Tôi lấy chồng tính đến nay đã 9 năm. Sau 7 năm vất vả chữa hiếm muộn, cuối cùng cũng có bé trai gần 17 tháng tuổi. Những năm đầu vợ chồng hạnh phúc, giận nhau rồi lại làm lành, cơ bản tôi yêu chồng rất nhiều. Lắm lúc chồng làm tôi buồn vô cùng nhưng vì tình yêu tôi nhanh chóng quên đi. Bác sĩ cũng xác định vợ chồng tôi bình thường nhưng chờ mãi không có con, tôi lao vào chữa hiếm muộn.
Mâu thuẫn nảy sinh trong quá trình tôi đi chữa bệnh, chữa mãi cũng dẫn đến tình trạng suy kiệt buồng trứng. Tôi 4 lần IUI và 2 lần IVF, chi phí tất cả khoảng hơn 260 triệu đồng. Tôi hai lần có thai xong không giữ được. Lúc này anh quay qua chì chiết, chửi rủa tôi rằng chỉ mang tiền cho bác sĩ. Thời gian này do mâu thuẫn với sếp, anh nghỉ việc công ty hơn một năm, mọi khoản tiền trong nhà tôi quán xuyến, từ việc chữa hiếm muộn, nhà cửa, đồng thời dư ra 800 triệu để mua một miếng đất xa thành phố nơi tôi sống. Anh đi học lái xe và làm tài xế được 2 tháng lại tiếp tục nghỉ việc ở nhà, mình tôi đi làm.
Nửa năm sau anh bắt đầu đi làm lại, tháng lương đầu mang về 8 triệu đồng, tôi lấy 1,5 triệu đồng trả cho mẹ chồng, ngày xưa anh mượn mẹ 100 triệu đồng để xây nhà nên mỗi tháng phải trả lãi 1,5 triệu đồng, khi nào có tiền thì trả gốc. Rồi tôi lo ăn uống và chi phí gia đình, vậy mà khi thấy còn 4 triệu đồng tháng đó, anh chửi: "Mày xài tiền gì mà hết nhiều vậy". Tính tôi cũng nóng, cãi qua cãi lại. Anh mang chuyện tôi bỏ tiền chữa hiếm muộn ra chửi, bảo rằng chữa cho hết tiền. Tôi nói tôi làm ra tiền, có quyền sử dụng tiền để chữa bệnh, chẳng nhẽ tôi sinh con cho mình tôi à. Vậy là anh hùng hổ, hơn thua với tôi đến cùng. Từ đó anh không đưa cho tôi đồng nào để lo cho gia đình.
Vì mong có con, tôi tiếp tục tìm hiểu và làm thụ tinh ống nghiệm. Tôi nói sẽ tự lo toàn bộ chi phí nên chồng đồng ý. Tôi làm ở bệnh viện lớn được 5 phôi, trữ lại vì nghĩ chuyển phôi trữ sẽ có tỷ lệ thành công cao hơn. Sau đó, tôi nghỉ ngơi vài tháng rồi làm thêm ở một nơi khác, được 4 phôi, với mục đích trữ dần vì sợ tuổi cao sẽ khó có phôi tốt. Từ đó, vợ chồng tôi bắt đầu lạnh nhạt. Chồng gần như không nói chuyện, không tâm sự. Suốt quá trình chữa hiếm muộn, anh hiếm khi đi cùng tôi, chỉ xuất hiện khi bắt buộc. Tôi một mình lủi thủi đi viện, anh cũng chưa từng hỏi han hay thăm nom bố mẹ tôi dù họ ốm phải nằm viện.
Rồi tôi chuyển phôi và may mắn có thai. Vì tự lo tài chính sau hai lần làm thụ tinh, tôi không còn tiền, chuyển phôi xong vẫn phải đi làm ngay. Nhà cách chỗ làm 17 km, tôi thuê trọ ở ba tháng đầu thai kỳ. Tôi năn nỉ mẹ chồng và chồng lên ở cùng chăm sóc nhưng cả hai đều không chịu. Tôi buồn và tủi thân vô cùng, cuối tuần lại bắt taxi mang đồ về nhà nhờ mẹ chồng giặt giúp.
Suốt thai kỳ, chồng không hỏi han, cũng không đưa tiền. Đến tháng thứ 9, tôi yêu cầu anh phụ tiền khám thai và sắm đồ cho con thì anh đưa được 9 triệu đồng. Khi tôi chuyển dạ, gọi chồng đưa vào viện nhưng anh bỏ đi. Tôi cố chờ đến sáng hôm sau và nhờ chị dâu đưa đi, vào viện là phải mổ sinh ngay. Bệnh viện gọi điện, nhắn tin cho chồng nhưng anh không vào, tối 19h mới xuất hiện. Vài ngày sau, khi bệnh viện yêu cầu giấy tờ, anh còn trách mắng tôi. Tôi đau sau mổ, không cãi lại được, chỉ biết khóc. Mẹ tôi động viên cố gắng bỏ qua để sống tiếp.
Sau khi tôi sinh, chồng nghỉ làm, ở nhà, giữ tiền lương để tiêu dần. Từ đó đến nay, anh không nói chuyện, không nhìn mặt tôi, nhiều đêm ngủ riêng. Mọi chi phí thuốc men, ăn uống, tã sữa cho con đều do tôi lo. Anh chỉ mua thêm váng sữa, sữa chua cho con. Tôi nhiều lần nói chuyện, mong anh thay đổi, quan tâm vợ con để gia đình hạnh phúc nhưng không có kết quả. Có lần tôi ôm anh để làm lành, anh giật mình như sợ hãi và đuổi tôi ra, còn bảo tôi biến khỏi nhà. Tôi đau đớn vì không hiểu vì sao người từng yêu tôi lại thay đổi đến vậy.
Tuần trước, tôi cố nói chuyện lần nữa, hỏi anh còn yêu tôi không, hay có người khác, nếu tôi sai điều gì thì cho tôi xin lỗi để sửa. Anh vẫn im lặng. Tôi nói rằng gia đình cần hai người vun đắp; anh không có trách nhiệm, không quan tâm, không tình cảm, không cả quan hệ vợ chồng, như vậy không còn là gia đình nữa. Anh vẫn im lặng và đi ngủ. Giờ tôi rối trí, nếu rời đi ngay thì con còn quá nhỏ, chưa thể gửi trẻ. Tôi nghĩ đến việc đợi con 3 tuổi rồi vừa đi làm vừa thuê trọ nuôi con; hoặc về quê làm công nhân, nhờ ông bà ngoại chăm giúp. Với một người cố chấp như chồng, tôi không còn hy vọng anh sẽ thay đổi, chỉ không biết lựa chọn nào là vẹn toàn nhất cho mẹ con tôi. Mong được các bạn chia sẻ.
Kiều Hoa 30/12/20259 năm vừa trả nợ tiền tỷ cho chồng vừa lo chữa hiếm muộn
Tôi 34 tuổi, lấy anh được chín năm; anh 39 tuổi và là con một trong gia đình tri thức.
Anh có tuổi thơ không mấy hạnh phúc. Anh học rất giỏi nhưng theo bạn bè phá phách nên không lấy nổi cái bằng đại học nào. Thời còn đi học, anh đã chơi bời, phá của bố mẹ vài chục triệu đồng (sau khi cưới tôi mới được nghe kể). Nhìn ngoài anh rất hiền và lanh lợi, ai cũng nói vậy. Còn tôi tuy trẻ...
Đọc thêmNếu mua ôtô, vợ chồng sẽ 'đuối' tiền chữa hiếm muộn
Vợ chồng định sang năm sinh con, cơ quan vợ lại có chỉ tiêu cho mua xe trong năm nay, phải cam kết đi ôtô điện hoặc xe máy điện.
Vợ chồng chúng tôi đều là dân tỉnh lẻ, cưới nhau 3 năm, chưa có con. Hiện tại chúng tôi không phải lo vấn đề mua nhà vì đã có nhà riêng, không ai có khoản nợ nào. Tài sản tiết kiệm của chúng tôi có khoảng 450 triệu đồng, cây rưỡi vàng cưới. Tổng thu nhập...
Đọc thêmCông ty gắn bó 14 năm giam lương và bảo hiểm khi tôi xin nghỉ
Người ta hay nói rời bỏ một người sếp tồi chứ không phải rời công ty, còn tôi chọn rời cả hai.
Tôi 36 mùa xuân, đây là lần thất nghiệp sau 14 năm gắn bó ở công ty. Tôi làm quần quật, tăng ca theo yêu cầu không ngừng nghỉ, khi tăng ca tôi phải đón con vào ở lại cùng mình vì chồng đi làm ngược hướng với tôi nên thôi mẹ con dắt nhau vào làm xong việc mới về. Có khi về tới nhà, con...
Đọc thêmPhát hiện bệnh máu hiếm ở tuổi 28, tôi mới thấm thía câu nói 'tiền nhiều để làm gì'
Rồi bệnh máu đến như cơn bão, cướp đi sự bình an trong tôi, bản thân nhận ra những gì nghĩ là vững chắc hóa ra mong manh đến lạ.
Ở tuổi 28, tôi từng nghĩ mình có cuộc sống đủ đầy và bình yên. Tôi là nữ, kĩ sư trong một tập đoàn lớn của Nhật với mức lương khá cao, có căn nhà ở TP HCM, có vài khoản đầu tư, nguồn thu nhập thụ động và đặc biệt có gia đình luôn ở phía sau nâng...
Đọc thêmTôi muốn ly hôn người chồng tốt hiếm có
Tôi cảm thấy mình chỉ là nơi thỏa mãn nhu cầu cho anh, xong việc, anh lại quay về là người lạnh lùng.
Tôi 30 tuổi, có bé gái bốn tuổi và chồng hơn tám tuổi; nhà cửa, xe cộ, đất đai đều có. Gần đây, trong đầu tôi liên tục suy nghĩ về quyết định có nên ly hôn. Chồng có công việc ổn định, lương tháng tầm 60 triệu đồng, tôi cũng có công việc, mức thu nhập tầm 20 triệu đồng. Hàng...
Đọc thêm