9 năm vừa trả nợ tiền tỷ cho chồng vừa lo chữa hiếm muộn
Tôi 34 tuổi, lấy anh được chín năm; anh 39 tuổi và là con một trong gia đình tri thức.
Anh có tuổi thơ không mấy hạnh phúc. Anh học rất giỏi nhưng theo bạn bè phá phách nên không lấy nổi cái bằng đại học nào. Thời còn đi học, anh đã chơi bời, phá của bố mẹ vài chục triệu đồng (sau khi cưới tôi mới được nghe kể). Nhìn ngoài anh rất hiền và lanh lợi, ai cũng nói vậy. Còn tôi tuy trẻ hơn anh năm tuổi nhưng chín chắn, hiểu chuyện. Gia đình tôi bình thường, ba mẹ chỉ buôn bán. Ngày lấy chồng, tôi chỉ mong cuộc sống vừa đủ, vợ chồng vun vén tổ ấm, chỉ cần mình biết điều thì mọi chuyện êm đẹp. Tôi không cầu mong chồng làm nhiều tiền, chỉ cần lương tháng 7-8 triệu đồng như bao người. Vậy mà anh cũng không làm được đồng nào, chỉ phụ tôi buôn bán, tôi vẫn chấp nhận. Ba mẹ chồng có lương nên anh không cần trả tiền sinh hoạt trong gia đình.
Hơn một năm chúng tôi vẫn chưa có con, rồi mách gì chữa đó, uống thuốc đông ý, tây ý đủ cả, tốn mấy chục triệu đồng. Vợ chồng cưới nhau từ hai bàn tay trắng, tôi cố gắng làm có thêm tiền rồi năm tháng sau là tầm một năm rưỡi sau cưới thì vợ chồng đi khám. Rồi bác sĩ bảo chồng tôi có vấn đề về tinh trùng, muốn có con thì phải thụ tinh ống nghiệm. Tôi lao vào làm việc ngày đêm trong ba năm để có tiền chữa bệnh, trong thời gian đó anh cũng tách khỏi bạn bè (khi cưới là tôi không thấy bạn bè của anh luôn). Đùng một cái anh giao lưu lại với đám bạn cũ, ôm lô đề, bóng bánh, nợ nần khoảng 1,3 tỷ đồng. Tôi bắt đầu chuẩn bị làm thụ tinh ống nghiệm thì anh báo nợ. Tôi choáng váng khi nghe tin nhưng vẫn đưa tiền để anh đi trả, anh hứa sẽ không dính dáng gì đến nữa. Tôi nghĩ anh không chơi, chỉ muốn kiếm một cục to rồi nghỉ thôi, vì thế tôi cay đắng, chấp nhận trả nợ cho anh.
Anh ngỏ ý xin tôi đi xuất khẩu lao động, có ba mẹ anh hỗ trợ. Tôi đồng ý. Khi cọc tiền, anh vẫn đưa giấy về cho tôi xem. Khi không đi được, họ trả lại tiền cọc, anh cũng tiêu hết, tổng 150 triệu đồng (tiền ba mẹ mượn rồi đưa cho anh). Anh còn nợ xã hội đen, cầm cố xe máy tôi mua cho anh, thậm chí còn cầm đi cầm lại nhiều lần. Đỉnh điểm anh còn lấy luôn vàng của tôi đem đi bán, đó là số vàng tôi tự sắm cho bản thân. Nói chung, tôi còn tiền, anh còn phá, phá đến khi nào tôi không còn xu dính túi thì thôi, hết đường bấu víu anh mới buông.
Về phần tôi, đi làm IVF hai lần mới có con trai, tổng 800 triệu đồng, chỉ mình tôi chi tiền, ba mẹ hỗ trợ 150 triệu đồng nhưng đưa nhiều lần. Anh quỳ xuống xin tôi tha thứ nhưng tôi mất hoàn toàn niềm tin. Đồng ý là anh hiền, thương vợ, cũng lo lắng này kia nhưng tôi thấy anh rất hèn. Ba mẹ chồng trách móc tôi, nói tôi tiếp tay cho anh mới ra cơ sự này. Ông bà còn đòi lại tiền đã mượn cho anh đi đặt cọc lần trước. Tôi phải nuôi cả chồng, con và trả khoản nợ khổng lồ cho chồng. Tôi tâm lý đến nỗi chồng không làm ra tiền tôi cũng an ủi. Chồng không có tiền tiêu cũng tự ý lấy trong túi tôi.
Tôi mệt mỏi, khóc rất nhiều, càng lâu càng chán nản, đến nỗi chai sạn, vợ chồng không có tiếng nói chung, không hiểu nhau. Hiện tại anh cũng đi làm, không chơi bóng, không lô đề vì vẫn nợ chưa trả hết. Tôi sống với nhà chồng hết lòng, có đồ ngon vật lạ gì cũng xách về cho nhà chồng, mua cho ba mẹ và chồng không thiếu thứ gì, nhà thiếu gì tôi mua cái đó. Đén giờ tôi không còn cảm giác thương chồng như lúc trước, cũng không biết lý do vì sao.
Hiện tại tôi trả nợ cho chồng và tự nuôi con, làm gì cũng một mình. Tôi không biết nên làm thế nào cho phải, không lẽ cứ gồng mình kiếm tiền trả nợ? Mong các bạn cho tôi lời khuyên. Từ khi về nhà chồng, tôi không bao giờ ngửa tay xin tiền anh. Thật sự giờ cảm xúc của tôi đối với chồng không còn nhiều như trước. Tôi phải làm sao lúc này?
Quỳnh Chi 19/05/2024Nếu mua ôtô, vợ chồng sẽ 'đuối' tiền chữa hiếm muộn
Vợ chồng định sang năm sinh con, cơ quan vợ lại có chỉ tiêu cho mua xe trong năm nay, phải cam kết đi ôtô điện hoặc xe máy điện.
Vợ chồng chúng tôi đều là dân tỉnh lẻ, cưới nhau 3 năm, chưa có con. Hiện tại chúng tôi không phải lo vấn đề mua nhà vì đã có nhà riêng, không ai có khoản nợ nào. Tài sản tiết kiệm của chúng tôi có khoảng 450 triệu đồng, cây rưỡi vàng cưới. Tổng thu nhập...
Đọc thêmCông ty gắn bó 14 năm giam lương và bảo hiểm khi tôi xin nghỉ
Người ta hay nói rời bỏ một người sếp tồi chứ không phải rời công ty, còn tôi chọn rời cả hai.
Tôi 36 mùa xuân, đây là lần thất nghiệp sau 14 năm gắn bó ở công ty. Tôi làm quần quật, tăng ca theo yêu cầu không ngừng nghỉ, khi tăng ca tôi phải đón con vào ở lại cùng mình vì chồng đi làm ngược hướng với tôi nên thôi mẹ con dắt nhau vào làm xong việc mới về. Có khi về tới nhà, con...
Đọc thêmPhát hiện bệnh máu hiếm ở tuổi 28, tôi mới thấm thía câu nói 'tiền nhiều để làm gì'
Rồi bệnh máu đến như cơn bão, cướp đi sự bình an trong tôi, bản thân nhận ra những gì nghĩ là vững chắc hóa ra mong manh đến lạ.
Ở tuổi 28, tôi từng nghĩ mình có cuộc sống đủ đầy và bình yên. Tôi là nữ, kĩ sư trong một tập đoàn lớn của Nhật với mức lương khá cao, có căn nhà ở TP HCM, có vài khoản đầu tư, nguồn thu nhập thụ động và đặc biệt có gia đình luôn ở phía sau nâng...
Đọc thêmTôi muốn ly hôn người chồng tốt hiếm có
Tôi cảm thấy mình chỉ là nơi thỏa mãn nhu cầu cho anh, xong việc, anh lại quay về là người lạnh lùng.
Tôi 30 tuổi, có bé gái bốn tuổi và chồng hơn tám tuổi; nhà cửa, xe cộ, đất đai đều có. Gần đây, trong đầu tôi liên tục suy nghĩ về quyết định có nên ly hôn. Chồng có công việc ổn định, lương tháng tầm 60 triệu đồng, tôi cũng có công việc, mức thu nhập tầm 20 triệu đồng. Hàng...
Đọc thêmVừa làm vừa trả nợ, tôi chênh vênh ở tuổi 35 dù có hai công việc
Nhìn bạn bè xung quanh phát triển về sự nghiệp, gia đình, nhà xe đầy đủ, tôi hơi chạnh lòng và thất vọng về bản thân.
Tôi chưa lập gia đình, đang ở nhà thuê và có hai công việc kinh doanh riêng. Tốt nghiệp đại học, sau thời gian dài đi làm thuê cho các công ty, năm 30 tuổi với số vốn tích lũy, tôi ra ngoài khởi nghiệp, công việc có thời gian linh hoạt và cho tôi thu nhập 30-40 triệu đồng...
Đọc thêm