Home
Menu

Mong một lần được ba công nhận những cố gắng vì gia đình

Em cảm nhận ba mẹ yêu thương mình nhưng thiếu sự thấu hiểu, những lời nói tổn thương từ ba mẹ khiến em đau lòng.
Em sinh ra và lớn lên trên một hòn đảo nhỏ, nơi chỉ có trường tiểu học. Khi lên lớp 6, em vào đất liền học, sống cùng cô và hai em họ. Tuy nhiên, môi trường mới không dễ dàng. Em bị bạn bè chế giễu vì vẻ ngoài và sự quê mùa, thậm chí bị cô lập và bạo lực học đường. Dù cố gắng, em không dám chia sẻ với ai, kể cả gia đình. Năm lớp 7, em chuyển trường về một đảo lớn hơn nhưng mọi chuyện vẫn không khá hơn. Em bị bắt nạt, cô lập và xảy ra xích mích với một bạn, khiến cả lớp quay lưng với em. Không chịu nổi áp lực, em quyết định nghỉ học.
Sau đó, em sống cùng ông nội, phụ việc ở tiệm tạp hóa và làm nhiều công việc khác như phụ hồ, bốc vác, đi biển... Những ngày tháng đó, em buông thả, lao vào các cuộc ẩu đả và thường xuyên bị ba mẹ trách mắng. Dần dần, em nhận ra sai lầm và quyết tâm thay đổi. Em bắt đầu làm đủ việc kiếm sống, từ vác vật liệu xây dựng, dọn rừng, đến phụ hồ. Có những ngày làm việc kiệt sức nhưng em vẫn cố gắng vì muốn tự lập và thoát khỏi cuộc sống bế tắc.
Dù cố gắng, em vẫn phải đối mặt với nhiều khó khăn cả về thể chất lẫn tinh thần, sức khỏe suy giảm nghiêm trọng: mất ngủ, chảy máu cam, đau bao tử. Em cảm thấy cô đơn, thường xuyên nghĩ đến việc dại dột. Mỗi khi nghĩ đến trách nhiệm với gia đình, em lại cố gắng gượng dậy. Ba mẹ em lớn tuổi, ba đã 61 còn mẹ gần 60, em tự nhủ mình không được bỏ cuộc.
Một lần tình cờ, em biết về các trung tâm giáo dục thường xuyên và quyết tâm đi học lại. Em làm việc cật lực để tiết kiệm tiền, hy vọng có thể tự mình trả học phí. Công việc làm thuê trên đảo không đều đặn, có những ngày làm từ sáng đến tối mịt, kiệt sức nhưng không có đủ đồ ăn tử tế. Em đã gửi về nhà 30 triệu đồng nhưng ba mẹ vẫn không ủng hộ ý định đi học lại của em. Ba nói nếu muốn học thì đợi năm sau, khi lớp đủ người, nhưng em không thể chờ thêm vì cảm thấy sức khỏe và tinh thần đang ngày càng tồi tệ.
Trong thời gian đó, em nỗ lực giao tiếp với ba mẹ nhưng mọi chuyện không cải thiện. Em mong sự công nhận từ ba, nhưng dường như khoảng cách thế hệ là rào cản quá lớn.
Hiện tại, em cảm thấy mất phương hướng, không còn động lực sống. Em hy vọng tìm được một hướng đi mới, một công việc hoặc một môi trường mới để bắt đầu lại. Ước mơ của em là được tự do đi khắp nơi, khám phá thế giới và tìm được những người bạn thực sự. Thế nhưng em vẫn chọn sống vì gia đình, vì thời gian còn lại của ba mẹ không còn nhiều.
Em cảm ơn nếu mọi người đọc đến đây. Em hy vọng câu chuyện này không chỉ giúp bản thân nhẹ lòng mà còn mang lại sự đồng cảm cho những bạn có hoàn cảnh tương tự. Mong mọi người luôn yêu đời vì "yêu đời đủ nhiều thì nỗi buồn cũng trở nên dễ chịu như gối ngủ".
Thành Thái 26/12/2024

10 năm tôi cố gắng vun vén gia đình vẫn bị vợ ghét

Tôi đã cố gắng rất nhiều nhưng cuộc sống không giống mình mong muốn, cảm thấy quá bế tắc và chán nản.
Tôi cưới vợ khi mới ra trường, 24 tuổi, vợ cùng tuổi, hai đứa không có gì trong tay. Trước đó chúng tôi quen nhau ba năm nhưng biết nhau 10 năm vì học chung. Lúc cưới, em đã có bầu 3 tháng. Lương tôi khi đó được 4,5 triệu đồng, tôi phải làm thêm để kiếm đôi ba triệu đồng nữa.... Đọc thêm

Không được vợ tôn trọng dù tôi cố gắng thế nào

Vợ chồng cần nhất ở nhau sự tôn trọng, đặc biệt của người vợ dành cho chồng.
Tình cờ đọc bài viết: "Chồng hoàn hảo trong mắt tôi", tôi thật sự ngưỡng mộ cuộc sống của vợ chồng tác giả, đặc biệt là ngưỡng mộ người chồng và thầm ước mong mình cũng có cái cảm giác được tôn trọng như vậy từ vợ. Trước hết, xin nói rõ tôi viết bài tâm sự này không phải mục đích để... Đọc thêm

Là điểm tựa gia đình nhưng chưa một lần được mẹ động viên

Tôi có công việc ổn định, tự lập về tài chính nhưng vẫn thấy cô đơn vì thiếu sự động viên từ mẹ.
Tự nhìn lại, tôi đã có công việc mơ ước. Do trước đây luôn nghĩ đi lấy chồng ở nhà chồng nên tôi đã bỏ lỡ cơ hội sở hữu nhà riêng ở Hà Nội. Số tiền ấy cũng theo chứng khoán mà đi mất từ vài năm trước. Hiện giờ để sở hữu nhà, tôi đã có chút vốn, điều đó đủ cho... Đọc thêm

Cố gắng vực dậy sau nỗi đau mất cha

Dù tôi chìm trong nỗi đau nhưng ít nhất phải bước tiếp; vì gia đình nhỏ luôn bên tôi, chăm sóc tôi trong những ngày đen tối này.
Cuộc sống tôi, trước khi mọi thứ sụp đổ, vốn rất bình yên. Tôi 31 tuổi, đã có vợ con và chúng tôi có bốn năm hạnh phúc bên nhau. Vợ tôi với tình yêu dịu dàng và sự quan tâm, con gái tôi với nụ cười ngây thơ, tất cả tạo nên một tổ ấm nhỏ đầy ắp... Đọc thêm

Tôi cố gắng hết sức, bạn gái vẫn thấy cô đơn

Chúng tôi yêu xa, tôi chỉ muốn yêu em theo chân thành nhất, nhưng có lẽ sự chân thành của tôi chưa đủ với em.
Tôi cho rằng mình đã hết sức với tình yêu này. Yêu xa, tôi vẫn chờ tin nhắn của em, luôn trả lời thật nhanh chỉ mong em vui vẻ và biết rằng em vẫn ổn. Nhưng dù tôi cố gắng thế nào đi nữa, bạn gái vẫn cảm thấy cô đơn, cho rằng tôi gia trưởng, em buồn và khóc. Tôi không hiểu,... Đọc thêm