Home
Menu

Rời xa bạn gái, tôi mới nhận ra không thể sống thiếu em

Qua ba tháng chia tay, tôi nhận ra em yêu tôi thật lòng và là mảnh ghép tôi không thể thiếu.
Tôi là người miền Trung, còn em miền Bắc, đều 27 tuổi. Em có công việc ổn định gần nhà, khi tôi làm việc ở quê em thì quen và yêu em, được hơn một năm. Em dịu dàng, hiền lành, sống thực tế, tích cực và hơi ít nói. Khi mới quen được một tháng, em tỏ tình trước, trong thời gian yêu tôi cũng rất chân thành, chia sẻ buồn vui. Tôi cảm nhận được càng yêu nhau lâu, em càng giống như mảnh ghép không thể thiếu bổ trợ và cho tôi những lời khuyên tốt. Tôi không mê tín, có nhân số học 6, sống tình cảm, luôn hướng về gia đình.
Về công việc, trong một năm ở quê em, tôi làm trong khu công nghiệp nhưng công việc không suôn sẻ. Từ khi ra trường tới lúc đến quê em làm việc, trong ba năm, tôi làm qua Hà Nội, Bắc Ninh, qua ba công ty khác nhau cùng một lĩnh vực nên thấy mình hơi bấp bênh trong sự nghiệp.
Sau hơn một năm yêu nhau, tết năm 2024, tôi mời em về miền Trung quê tôi ăn tết, em ở hẳn một tuần. Gia đình tôi quý em, mẹ tôi còn bông đùa nếu em lấy tôi, còn coi em quan trọng hơn con đẻ. Nhưng chỉ duy nhất một điều, em là con một nên khả năng nếu tôi đến với em, sẽ phải lập nghiệp lâu dài ở quê em. Gia đình tôi hiểu và hơi đượm buồn, nhà có hai anh em, tôi và em gái. Bố mẹ mong em có thể theo tôi về quê để gần con cháu cho vui nhà vui cửa nhưng điều ấy rất khó. Tôi hiểu và thông cảm cho bạn gái vì quê em phát triển hơn quê tôi, hoàn cảnh gia đình cũng là một khó khăn không nhỏ nên không ép buộc em phải về, chỉ cần cùng tôi về thăm cha mẹ khi vào dịp lễ, tết là được.
Trong những lần gặp gia đình em, tôi từng thưa chuyện với bố mẹ em: "con đang còn khó khăn về công việc và chưa có nhà cửa, bố mẹ có thông cảm cho con không ạ?". Mẹ em vui vẻ đáp "nếu bố mẹ nghĩ về vật chất, đã không cho em quen con và nếu hai đứa có tiến tới thì lập nghiệp ở đây, đến lúc con cái tự lập được rồi mới được về quê phụng dưỡng cha mẹ của con". Tôi rất cảm động bởi tình cảm của cha mẹ em dành cho mình.
Tôi xin kể rõ hơn về diễn biến tình cảm hơn một năm theo từng giai đoạn trong thời gian làm việc ở quê em. Ngoài thời gian hạnh phúc bên em, tôi gặp nhiều sóng gió từ sếp, từ công việc, có những lúc tưởng chừng không vượt qua được phải rút đơn xin nghỉ tới mấy lần. Tôi nhận ra mình không giỏi trong lĩnh vực này dù đã cố gắng nhiều. Áp lực hơn nữa là em 27, đã đến tuổi lấy chồng. Tôi thương em vì lo rằng quãng thời gian sắp tới nếu tiếp tục làm sẽ phải chịu đựng thêm và áp lực lên tình cảm cả hai. Tôi trăn trở mấy tháng liền trong mệt mỏi và suy nghĩ rất nhiều, rồi quyết định 4/2024 nói lời chia tay trước và chuyển đi nơi khác.
Tôi còn nhớ thời điểm ấy, em rất buồn, thất vọng và tổn thương nhiều. Tôi thấy bản thân thật sự vô dụng, bất lực và không đủ dũng khí ở bên em, sợ nếu tiếp tục sẽ phí hoài thanh xuân của em. Tôi thực sự xin lỗi em rất nhiều. Rồi em níu kéo tôi nhiều nhưng nhận ra và nghĩ tôi đã hết yêu nên chặn tin nhắn của tôi. Một tháng đầu sau chia tay với tôi thật quá sức chịu đựng, tôi sụt liền năm kg trong một tháng. Sang tháng thứ hai, tôi nhắn tin, liên hệ với em trong vô vọng vì em đã chặn tin nhắn, đến bố em cũng thế. Tôi hiểu họ giận tôi nhiều lắm, vì thấy tôi nói sẽ về quê không ở gần con họ. Qua ba tháng chia tay, tôi nhận ra em yêu tôi thật lòng và là mảnh ghép tôi không thể thiếu. Thói quen nhắn tin gọi điện trong hơn một năm là nguồn động viên, khích lệ to lớn, thế mà tôi nỡ tự tay dập tắt mối lương duyên của mình.
Trong ba tháng, việc nhớ em ảnh hưởng tới cả công việc ở nơi mới, đầu tháng thứ tư, tôi thử gọi điện bằng số mới. Em nghe máy, nói tôi "anh muốn nói chuyện, hãy đến gặp, em không nhắn qua điện thoại". Tôi nghe được giọng của em mà mừng rỡ, biết em còn yêu mình. Tôi dự định sẽ đến quê em lần nữa và đổi nghề, tìm ra công việc mình yêu thích nhất. Tuy nhiên trong lòng vẫn bất an vô cùng, lỡ tôi đi vào bước đường cùng, lại gặp thất bại, sợ lại rời xa em lần nữa khiến tôi phân vân, liệu mình có nên gặp lại em để cùng cố gắng xây dựng hạnh phúc vì tôi yêu em nhiều lắm. Nếu không tới, có lẽ tôi sẽ phải hối tiếc cả đời, hoặc em sẽ gặp được người tốt hơn, an toàn hơn tôi.
Đây là câu chuyện của tôi, mong bạn đọc cho tôi lời khuyên. Tôi xin chân thành cảm ơn rất nhiều.
Đức Hải 22/08/2024

Vợ không để tôi thiếu thốn nhưng phải sống theo ý em

Tôi không được em chia sẻ bất kỳ điều gì, giống như em chỉ lợi dụng sự có mặt tôi trong cuộc sống của em.
Tôi 40 tuổi, em 35 tuổi, cưới được 9 năm và có bé trai 8 tuổi. Em là cô gái tỉnh lẻ lên Sài Gòn học và làm việc, sống độc lập, không phụ thuộc gia đình. Chúng tôi có chung hoàn cảnh là không có cha, tôi sống cùng gia đình sau của mẹ, còn em ở với ông bà. Có lẽ vì đồng cảm... Đọc thêm

Cuộc sống thiếu trước hụt sau khiến tôi mệt mỏi

Tôi là nam, 31 tuổi, vừa cưới vợ được một năm và có con gái hai tháng tuổi.
Trước khi lấy vợ, tôi làm cùng xưởng sản xuất nội thất quảng cáo của anh trai chừng 6-7 năm. Hồi đó tôi là thanh niên nên không có suy nghĩ tiết kiệm, cứ nghĩ nhà có anh trai là trụ cột, mình cố gắng hỗ trợ anh; anh có sơ sở ổn định, nhà cửa, xe cộ, đất đai. Vì anh là trưởng, sau nay bố mẹ hay gia đình... Đọc thêm

Có nên theo chồng đến sống ở nơi thiếu tiện ích

Chỗ chồng tôi đang ở và làm hiện tại hơi thưa người, tiện ích lại hơi ít, trường mầm non gần nhà nhất cách khoảng 3km, bệnh viện khá xa.
Hiện tại tôi phân vân giữa hai con đường, vào Nam ở cùng chồng hay ở lại quê. Nói thêm về hoàn cảnh hiện tại, tôi 30 tuổi, là nhân viên văn phòng ở khu công nghiệp, lương sau bảo hiểm được 10 triệu đồng. Chồng mới chuyển vào Nam làm giám sát... Đọc thêm

Bạn gái gần 50 tuổi thường đi chơi xa với nhóm bạn thời niên thiếu

Chúng tôi tranh luận rất gay gắt, em vẫn khẳng định việc đi chơi với nhóm bạn như vậy là bình thường, nếu có dịp vẫn tụ tập đi.
Tôi 65 tuổi, quê ngoài Bắc, vào TP HCM từ năm 1983, đã về hưu sau hơn 40 năm công tác, đang làm thêm tại một công ty của người bạn, kinh tế ổn định. Vợ mắc bệnh hiểm nghèo, mất cách đây hơn 10 năm, khi đó các con còn nhỏ nên tôi xác định cũng chưa nghĩ... Đọc thêm

Không thể chấp nhận việc chồng quát mắng nhân viên

Cảm giác sợ hãi lan tỏa trong tôi, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh không còn là người chồng dịu dàng mà tôi biết nữa.
Vợ chồng tôi bên nhau hai năm. Trong suốt thời gian đó, anh luôn là người hiền lành, dịu dàng và rất ít khi giận dữ. Anh không bao giờ lớn tiếng với tôi hay bất kỳ ai. Mỗi ngày, anh luôn cố gắng làm cho tôi cảm thấy bình yên, hạnh phúc và được yêu thương. Chúng... Đọc thêm