Cuộc sống như mơ nhưng tôi luôn chán chường
Tôi sống không kỷ luật, dậy muộn, có khi ngủ đến quá trưa vì chỉ muốn ngủ để không phải suy nghĩ vớ vẩn trong đầu.
Tôi 36 tuổi, có chồng con, gần đây không muốn nói chuyện, đi ra ngoài gặp gỡ bạn bè, không còn hoài bão và nhiệt huyết như trước. Tôi cũng biết thiền, tập và thực hành nhưng không thoát khỏi suy nghĩ nhiều về quá khứ, tương lai, sân si, bạn bè. Tôi tự trách bản thân khi một ngày trôi qua không có gì đặc biệt, dù tôi đã đạt được và trải nghiệm hết những thứ mong muốn lúc trẻ.
Tôi muốn thử đóng phim, du học, du lịch các nơi từ châu Á, Âu đến các bang ở Mỹ rồi viết sách, cố tìm lý tưởng sống, tìm ra giá trị bản thân, cũng có một trang web truyền lại những kinh nghiệm đã qua cho các bạn trẻ. Những việc tôi muốn làm đã làm hết, cảm giác như không còn động lực sống. Tôi cũng đi thiện nguyện nhưng luôn cảm thấy chán chường, giờ sống để tồn tại, không còn gì cố gắng.
Lúc trước nghĩ là mình nên làm online ở nhà sau dịch, sau đó cũng được sếp đồng ý. Khi làm ở nhà, tôi lại muốn tự kinh doanh, mở doanh nghiệp nhưng chồng đã đuợc cho lại công ty đang chạy tốt, tôi cũng có cổ phần nên lại chủ, không cần phải làm gì, tự do thời gian. Con còn nhỏ, phải đi học, tôi đi du lịch một mình, chồng ở nhà đưa rước con. Ba năm nay tôi đi các nơi mình thích, gặp gỡ bạn bè cũ, rồi đi du lịch cùng chồng con. Khi đi chơi tôi vui, không suy nghĩ nhiều, đến khi về nhà đầu óc lại suy nghĩ, suy diễn, muốn vỡ tung. Tôi nghe nhạc piano, đọc sách nhưng vẫn không thể tập trung vào nội dung sách.
Tôi trồng hoa sau vườn để giết thời gian, hoa không nở, trồng cây không ra trái nên tôi mua trái cây ăn. Việc viết lách thì tôi ra một cuốn sách xong lại không có cảm hứng viết tiếp. Tôi viết blog, làm video truyền cảm hứng nhưng không kênh nào được nhiều người xem. Tôi cảm thấy bản thân không thực sự có tài năng, những gì đang có được là do may mắn. Tôi cũng không có động lực tích lũy tài sản cho con cái vì ông bà đã có di chúc để lại tài sản cho cháu. Tôi cố gắng đi tu tập, tìm thêm ý nghĩa cuộc đời. Tôi ở trung tâm thiền 10 ngày, thấy ổn rồi quay về vẫn buồn chán không lý do, trong khi mọi chuyện đang tốt đẹp bình yên.
Có thể nói cuộc sống của tôi như mơ của nhiều người, bạn bè cũng toàn bạn tốt nhưng tôi lại tự cách ly mình, không muốn qua lại vì những buổi ăn chơi đã đi hết, không ý nghĩa, nhàm chán. Ở đó chỉ thấy mọi người uống rượu, phô trương, khoe quần áo đồ hiệu, chụp hình đăng mạng xã hội của mấy chị em chơi chung. Điều đó khiến tôi chán ngán và không muốn xuất hiện kiểu sáo rỗng, vô nghĩa trong những bức hình đó. Tôi cố gắng nhìn con để vui nhưng con đi học thì lại buồn.
Giờ 36 tuổi, tôi lại muốn có thêm bé để xem có thay đổi tình hình không. Tôi có thai dễ dàng, giờ ở tháng thứ năm thai kỳ, chưa biết gái hay trai. Tôi không thấy phấn khởi và chuẩn bị việc làm mẹ gì hết. Ngày qua ngày tôi như chỉ tồn tại, cảm giác này rất là kinh khủng. Cũng thử thay đổi môi trường sống, quay về Việt Nam sống rồi quay về Mỹ sống các kiểu nhưng tôi vẫn chán. Bác sĩ cho thuốc trầm cảm nhưng tôi lại không uống vì sợ tác dụng phụ. Không áp lực cuộc sống, không căng thẳng gì, chẳng lẽ rảnh qua tôi sinh ra chán chường, trầm cả?
Xin nói thêm, tôi hiểu bản thân tránh xa tứ đổ tường, sống chuẩn mực đạo đức, đi lễ mỗi tuần, đi thiện nguyện... rồi về nhà lại chán chường. Tôi cũng cố gắng biết ơn cuộc sống để cố vui nhưng lại luôn rơi vào cảm giác vô vị, chán chường, không động lực, không đam mê, không tập trung làm gì. Tôi thử bỏ nhà đi một mình (chồng khuyên đi cho thoải mái), muốn ăn gì, đi đâu đi một tháng cũng vui, thế nhưng quay về nhà lại không đỡ hơn. Bạn nào cùng hoàn cảnh và cảm giác như tôi không, mong được các bạn chia sẻ.
Hiền Hòa 13/04/2024Cuộc sống ổn nhưng bạn thân luôn ghen tị với tôi
Chúng tôi nói chuyện không còn hợp cạ như trước, tôi rất muốn gần gũi bạn như ngày xưa vì bản thân thích hoài niệm.
Chồng tôi bảo: "Nếu đã là bạn thân sẽ không bao giờ ghen với nhau. Người kia có giàu hơn, mình càng mừng cho họ. Họ ghen với mình, mình cũng không cần để ý". Chồng tôi nói không hề sai, nhưng trong sâu thẳm lòng mình tôi vẫn luôn có nỗi buồn và tiếc cho tình bạn này....
Đọc thêmCuộc sống của tôi luôn bị kẹt giữa bố và mẹ
Bố lợi dụng mẹ và tôi, mẹ khiến tôi phải lo lắng nhiều và phiền lòng.
Tôi lớn lên trong một gia đình không hạnh phúc. Bố là người gia trưởng, độc đoán, hay ngoại tình và luôn lo cho anh em hơn cả gia đình của chính mình. Mẹ tôi là một người phụ nữ đức độ, đảm đang, luôn hy sinh hết mình cho gia đình. Thế nhưng mẹ lại chậm chạp và quá hiền lành nên luôn bị bố bắt nạt. Những...
Đọc thêmTôi đồng hành cùng con vài năm nữa rồi sống cuộc sống của mình
Trong lúc mệt mỏi về sức khỏe và tinh thần, tôi hay suy nghĩ giữa về quê sống hẳn và ở lại nơi hai mẹ con đang sống.
Tôi là tác giả bài viết "Lối đi nào cho người mẹ đơn thân 40 tuổi". Cảm ơn tất cả ý kiến đóng góp nhiệt tình, sâu sắc từ độc giả để tôi có thể bước tiếp trong cuộc sống này. Dù là ý kiến thế nào, tôi vẫn ghi nhận và trân trọng để suy nghĩ thêm.
Ngày...
Đọc thêmGiá như không tin người thì cuộc đời tôi đã tươi sáng
Là một cô gái tỉnh lẻ, sau khi tốt nghiệp đại học, tôi vào Sài Gòn làm việc, mới đó mà đã vài năm ở thành phố.
Tôi yêu Sài Gòn và muốn gắn bó nhưng ở thành phố này tôi có nhiều bạn bè để vui mà lại không tìm được ai để tâm sự những ngổn ngang trong lòng. Tôi sợ họ áp lực với chuyện buồn của mình.
Tôi tròn 30 tuổi, có công việc tốt, theo mọi người nhận xét tôi khá dễ...
Đọc thêmTôi tự hỏi sao sống được 8 năm chán ngắt với chồng
Tôi thấy kỳ lạ là mình hiểu chồng như thế, chịu được thói xấu của anh, vẫn chu đáo với nhà chồng nhưng không yêu, cũng không ly hôn.
Chồng hơn tôi hai tuổi, nhà chỉ có mình anh là con trai. Sau cưới, bố mẹ chồng giao cho chúng tôi mọi trách nhiệm từ ăn uống, giỗ chạp, ốm đau... Thời gian đầu mới cưới, ba năm tôi sinh hai đứa con. Vợ chồng tôi, ông bà, đều đi làm thuê. Thu nhập 3 năm...
Đọc thêm