Home
Menu

Các anh trai nói 'ông bà tự lo' khi bố mẹ muốn di chúc nhà cho tôi

Họ đòi được ghi tên trong di chúc, lo sợ sau này tôi - là con gái - sẽ bán mất căn nhà ấy.
Nhà tôi có sáu anh chị em ở ngoài Bắc. Ngày xưa, bố mẹ tôi vất vả, lam lũ, quằn lưng gánh nặng mưu sinh để nuôi sáu đứa con khôn lớn. Căn nhà khi ấy chỉ gọi là tạm đủ sống, chẳng khá giả gì, nhưng được cái bố mẹ nuôi dạy con cái nề nếp. Lần lượt các anh chị lập gia đình, ra ở riêng, ổn định cuộc sống.
Đất đai do các cụ bên ngoại để lại, được chia làm năm phần có sổ đỏ rõ ràng: một phần cho bố mẹ tôi ở, ba phần chia cho ba anh trai, phần còn lại chia cho ba chị em gái. Mảnh đất của các chị em gái sau này đã bán, vì là đất chung, lại không hợp tính nhau. Còn bố mẹ tôi vẫn giữ phần đất của mình, đứng tên hai người và từng nói rõ nguyện vọng sẽ làm nơi thờ cúng các cụ bên ngoại.
Nhờ phúc đức tổ tiên và công lao nuôi dạy của bố mẹ, anh em chúng tôi đều có cuộc sống ổn định, nhà cửa đàng hoàng. Nhưng sau bao vất vả, tuổi già kéo theo bệnh tật, cả bố và mẹ đều mắc đủ thứ bệnh: tim, huyết áp, tiểu đường, thấp khớp, đau lưng... Tôi là con gái út, đã ly hôn, hiện sống cùng bố mẹ, chăm sóc ông bà lúc tuổi xế chiều, từ chuyện thuốc thang đến đêm hôm trở trời cũng có mặt.
Tưởng đâu khi các con yên bề gia thất, gia đình sẽ ấm êm, gắn bó. Tưởng rằng anh em trong nhà sẽ yêu thương, đùm bọc nhau hơn người ngoài. Nhưng không. Chính lúc bố mẹ tôi lập di chúc, mâu thuẫn mới bắt đầu. Ông bà muốn giữ lại phần đất đang ở để thờ cúng các cụ bên ngoại, giao cho tôi - con gái út - được sống ở đó và chăm nom đến cuối đời. Hai người nói rõ: ba anh trai đều đã có phần đất riêng, xây nhà, có điều kiện tốt hơn nên phần còn lại ông bà để làm theo ý tâm linh và đạo hiếu.
Nhưng hai anh trai không đồng ý, cùng với các chị dâu, họ sang nhà phản đối quyết liệt. Họ cho rằng bố mẹ không tôn trọng con trai, rằng trông nom bàn thờ phải là trách nhiệm của con trai, đặc biệt là con trưởng. Họ đòi được ghi tên trong di chúc, lo sợ sau này tôi - là con gái - sẽ bán mất căn nhà ấy. Mẹ tôi đã giải thích rõ: đất này vốn của bên ngoại, bố mẹ chỉ ở nhờ rồi chăm nom, giờ muốn giữ lại làm nơi thờ tự và cho đứa con đang sống cùng. Bà cũng không muốn ghi tên cháu nội vì cho rằng "phải là con thì mới đến cháu".
Không ai chịu nghe. Các anh chị nói nếu vậy để tôi tự chăm sóc bố mẹ, họ sẽ không liên quan nữa. Một chị dâu còn nói thẳng: "Ông bà không cho con trai thì ông bà tự lo đi". Cả nhà từng ấm êm, giờ mỗi người một lý lẽ. Anh em không nhìn mặt nhau, không hỏi han, không còn gọi điện, qua lại như trước. Bố mẹ tôi buồn lắm. Ông bà bảo không muốn họp gia đình thêm lần nào nữa, vì đã nói hết lòng. Ông bà già yếu, cần con cháu bên cạnh nhưng chỉ còn tôi và một người chị gái thay nhau chăm sóc.
Chị cả nói thẳng: "Không cho tên hai con trai vào di chúc thì đừng trách chúng nó không quan tâm" rồi cũng không vào chăm ông bà nữa. Có người còn nói tôi "chiếm đất" nên mới sống chung để trông chờ phần hơn. Tôi buồn mà không biết tỏ cùng ai. Tôi ở đây vì yêu thương bố mẹ, muốn được ở cạnh lúc ông bà tuổi già sức yếu. Tôi chưa từng nghĩ đến việc chiếm hữu gì, vì tất cả đã có phần rõ ràng.
Tôi muốn hỏi hóa ra phải có tên trong di chúc thì mới chăm sóc bố mẹ sao? Bố mẹ tôi chia đất đều, sống công bằng với các con, vậy mà lại bị trách là thiên vị. Còn tôi là đứa con gái út, chỉ vì ở cạnh bố mẹ mà mang tiếng chiếm đất. Tôi không muốn đẩy chuyện đi xa hơn, cũng không muốn làm to chuyện trong nhà nhưng thực sự thấy đau lòng. Tôi từng nghĩ, khi còn bố mẹ là còn cả bầu trời, vậy mà chỉ vì tranh chấp đất đai, anh em tôi đã không còn là người một nhà nữa rồi.
Quỳnh Chi 07/08/2025

Ở tuổi 45, vợ chồng tôi có nên vay chục tỷ để đổi nhà to hơn

Kế hoạch đổi nhà khi có 70% giá trị căn nhà mới chúng tôi thực hiện nhiều năm nay, giờ muốn đổi căn 30 tỷ đồng sang căn khác.
Tôi và vợ tôi cùng tuổi, thuộc thế hệ 8x đầu tiên. Chúng tôi học cùng lớp, yêu nhau từ hồi cấp 3 và sau 8 năm yêu đã tổ chức đám cưới. Vợ chồng có hai con đủ nếp tẻ, cháu lớn đang học cấp 3, năm sau thi đại học, cháu nhỏ học cấp hai. Tôi làm chủ... Đọc thêm

Người thân hết cách khi tôi lại nợ hơn chục tỷ đồng

Tôi bế tắc vì gia đình đã hết cách, không kham nổi nữa, phải trả lãi tầm chục triệu đồng mỗi tháng.
Tôi có đại gia đình đáng ngưỡng mộ, cha mẹ anh chị đều rất đáng kính trọng trong mắt mọi người và đều có gia đình nhỏ hạnh phúc. Tôi có vợ làm trong cơ quan nhà nước, có hai con. Vợ tôi hiền ngoan và thương chồng. Từ thời sinh viên, tôi đã sa vào cờ bạc online. Anh trai trả cho... Đọc thêm

Chồng khó chịu khi tôi nhắn tin chúc sinh nhật người cũ

Tôi đang băn khoăn rằng tôi sai hay chồng quá nhạy cảm, vì tôi thật sự không có ý qua lại hay giữ liên hệ gì.
Vợ chồng tôi cưới nhau được gần năm năm, có một con trai 4 tuổi. Hôm qua, chồng đọc được tin nhắn tôi gửi chúc mừng sinh nhật người yêu cũ, chỉ có đúng một câu: "Chúc anh sinh nhật vui vẻ, mong anh luôn bình an". Tôi nhắn xong là quên luôn, vì thật sự cũng chỉ là một lời... Đọc thêm

Có tình cảm với người khác khi sống với chồng chục năm

Tôi nghĩ mình mạnh mẽ lắm, chỉ cần rời đi sẽ quên được người ta, thế nhưng đến giờ vẫn nhớ tới họ, luôn mong được gặp lại.
Tôi có tình cảm với người khác khi bản thân đã có chồng. Từ trước đến giờ tôi chưa hề có tình cảm ngoài luồng. Vợ chồng tôi ở với nhau chục năm rồi, vậy mà giờ tôi phải lòng một người chỉ vừa gặp trong thời gian ngắn. Đầu tiên là do người... Đọc thêm

Chán làm thuê, có nên khởi nghiệp khi tài sản gần chục tỷ đồng

Tôi tiết kiệm, lo xa, đang ở nhà thuê, chưa có nhà, tài sản có cũng phần lớn do tôi khá tiết kiệm.
Tôi đang làm công việc văn phòng, chuyên môn vững, có gần 10 năm kinh nghiệm và tự tin mình có thể tìm tòi học thêm nữa. Về chuyên môn không có gì lo lắng, vấn đề tôi xin tư vấn là sau gần 10 năm đi làm, hiện tại tâm trí tôi không muốn đi làm thuê nữa. Tôi biết tính cách của mình, vì từng... Đọc thêm