Các anh trai nói 'ông bà tự lo' khi bố mẹ muốn di chúc nhà cho tôi
Họ đòi được ghi tên trong di chúc, lo sợ sau này tôi - là con gái - sẽ bán mất căn nhà ấy.
Nhà tôi có sáu anh chị em ở ngoài Bắc. Ngày xưa, bố mẹ tôi vất vả, lam lũ, quằn lưng gánh nặng mưu sinh để nuôi sáu đứa con khôn lớn. Căn nhà khi ấy chỉ gọi là tạm đủ sống, chẳng khá giả gì, nhưng được cái bố mẹ nuôi dạy con cái nề nếp. Lần lượt các anh chị lập gia đình, ra ở riêng, ổn định cuộc sống.
Đất đai do các cụ bên ngoại để lại, được chia làm năm phần có sổ đỏ rõ ràng: một phần cho bố mẹ tôi ở, ba phần chia cho ba anh trai, phần còn lại chia cho ba chị em gái. Mảnh đất của các chị em gái sau này đã bán, vì là đất chung, lại không hợp tính nhau. Còn bố mẹ tôi vẫn giữ phần đất của mình, đứng tên hai người và từng nói rõ nguyện vọng sẽ làm nơi thờ cúng các cụ bên ngoại.
Nhờ phúc đức tổ tiên và công lao nuôi dạy của bố mẹ, anh em chúng tôi đều có cuộc sống ổn định, nhà cửa đàng hoàng. Nhưng sau bao vất vả, tuổi già kéo theo bệnh tật, cả bố và mẹ đều mắc đủ thứ bệnh: tim, huyết áp, tiểu đường, thấp khớp, đau lưng... Tôi là con gái út, đã ly hôn, hiện sống cùng bố mẹ, chăm sóc ông bà lúc tuổi xế chiều, từ chuyện thuốc thang đến đêm hôm trở trời cũng có mặt.
Tưởng đâu khi các con yên bề gia thất, gia đình sẽ ấm êm, gắn bó. Tưởng rằng anh em trong nhà sẽ yêu thương, đùm bọc nhau hơn người ngoài. Nhưng không. Chính lúc bố mẹ tôi lập di chúc, mâu thuẫn mới bắt đầu. Ông bà muốn giữ lại phần đất đang ở để thờ cúng các cụ bên ngoại, giao cho tôi - con gái út - được sống ở đó và chăm nom đến cuối đời. Hai người nói rõ: ba anh trai đều đã có phần đất riêng, xây nhà, có điều kiện tốt hơn nên phần còn lại ông bà để làm theo ý tâm linh và đạo hiếu.
Nhưng hai anh trai không đồng ý, cùng với các chị dâu, họ sang nhà phản đối quyết liệt. Họ cho rằng bố mẹ không tôn trọng con trai, rằng trông nom bàn thờ phải là trách nhiệm của con trai, đặc biệt là con trưởng. Họ đòi được ghi tên trong di chúc, lo sợ sau này tôi - là con gái - sẽ bán mất căn nhà ấy. Mẹ tôi đã giải thích rõ: đất này vốn của bên ngoại, bố mẹ chỉ ở nhờ rồi chăm nom, giờ muốn giữ lại làm nơi thờ tự và cho đứa con đang sống cùng. Bà cũng không muốn ghi tên cháu nội vì cho rằng "phải là con thì mới đến cháu".
Không ai chịu nghe. Các anh chị nói nếu vậy để tôi tự chăm sóc bố mẹ, họ sẽ không liên quan nữa. Một chị dâu còn nói thẳng: "Ông bà không cho con trai thì ông bà tự lo đi". Cả nhà từng ấm êm, giờ mỗi người một lý lẽ. Anh em không nhìn mặt nhau, không hỏi han, không còn gọi điện, qua lại như trước. Bố mẹ tôi buồn lắm. Ông bà bảo không muốn họp gia đình thêm lần nào nữa, vì đã nói hết lòng. Ông bà già yếu, cần con cháu bên cạnh nhưng chỉ còn tôi và một người chị gái thay nhau chăm sóc.
Chị cả nói thẳng: "Không cho tên hai con trai vào di chúc thì đừng trách chúng nó không quan tâm" rồi cũng không vào chăm ông bà nữa. Có người còn nói tôi "chiếm đất" nên mới sống chung để trông chờ phần hơn. Tôi buồn mà không biết tỏ cùng ai. Tôi ở đây vì yêu thương bố mẹ, muốn được ở cạnh lúc ông bà tuổi già sức yếu. Tôi chưa từng nghĩ đến việc chiếm hữu gì, vì tất cả đã có phần rõ ràng.
Tôi muốn hỏi hóa ra phải có tên trong di chúc thì mới chăm sóc bố mẹ sao? Bố mẹ tôi chia đất đều, sống công bằng với các con, vậy mà lại bị trách là thiên vị. Còn tôi là đứa con gái út, chỉ vì ở cạnh bố mẹ mà mang tiếng chiếm đất. Tôi không muốn đẩy chuyện đi xa hơn, cũng không muốn làm to chuyện trong nhà nhưng thực sự thấy đau lòng. Tôi từng nghĩ, khi còn bố mẹ là còn cả bầu trời, vậy mà chỉ vì tranh chấp đất đai, anh em tôi đã không còn là người một nhà nữa rồi.
Quỳnh Chi 07/08/2025Tôi nghi các em làm giả di chúc để chiếm hết tài sản bố mẹ để lại
Tôi tìm hiểu bản di chúc của mẹ và phát hiện nhiều điểm bất thường, cho thấy đó là bản di chúc không hợp pháp.
Tôi là con cả, sau tôi còn một em gái và hai em trai. Cả bốn anh chị em đều đã có gia đình riêng. Năm 1998, cha mẹ tôi chia mảnh đất ở của cả nhà (được cấp năm 1971) cho tôi và em trai thứ ba. Cha mẹ ở chung với vợ chồng tôi, còn em trai làm nhà riêng trong vườn. Nghĩ là đất...
Đọc thêmChồng bảo tôi nói gở khi đề nghị lập di chúc sớm
Tôi nghĩ, nếu có văn bản rõ ràng, sau này dù ai mất trước, người còn lại cũng biết mà xử lý, con cái không phải tranh luận.
Tôi và chồng cưới nhau hơn 15 năm, có hai con, một trai một gái. Cuộc sống của chúng tôi không dư dả nhưng cũng đủ đầy, căn nhà đang ở là hai vợ chồng cùng nhau dành dụm mua được. Gần đây, khi nghe nhiều câu chuyện con cái tranh chấp tài sản, tôi thấy lo. Tôi chỉ...
Đọc thêmNhà vợ tương lai muốn tôi ở cùng các em trai cô ấy thêm hai năm
Tôi lo lắng nếu cứ cứng rắn trong việc này, gia đình vợ sẽ có ấn tượng không tốt về tôi, ảnh hưởng hạnh phúc sau này.
Tôi là người viết bài: "Có nên nhận một tỷ đồng từ nhà vợ tương lai để mua nhà". Cảm ơn quý độc giả rất nhiều đã tư vấn, tôi sẽ không nhận số tiền này để tránh các phát sinh về sau. Tuy nhiên sau khi trao đổi với ba mẹ của em, cô chú vẫn muốn chúng tôi...
Đọc thêmChồng nói chỉ tán đổ các cô gái xinh rồi dừng, không ngủ với họ
Tôi có suy nghĩ sẽ ly hôn trong khi cả hai vợ chồng vẫn còn thương nhau nên dằn vặt rất nhiều, không biết mình làm đúng hay chưa.
Vợ chồng tôi bên nhau tám năm, tôi 30 tuổi, anh 33 tuổi. Trong suốt thời gian bên nhau, hai vợ chồng đa phần đều rất hạnh phúc. Tuy nhiên có một vấn đề tồn tại suốt tám năm nay, đó là anh trăng hoa, thích ngoại tình tư tưởng, thường xuyên bị thu hút bởi những...
Đọc thêmTrong di chúc, cha chồng không cho con tôi gì dù là cháu đích tôn
Tình cờ tôi biết cha chồng đã làm di chúc cho chị cả và cháu trai (con của em chồng) toàn bộ đất, dù chúng tôi cũng có con trai.
Chồng là con trai trưởng, bố chồng ở chung với vợ chồng em trai thứ, em út đã mất. Căn nhà họ ở, vợ chồng tôi đã chuộc mấy lần do bố mẹ chồng đề đóm, thế chấp ngân hàng. Một thời gian sau mẹ chồng mất. Sau này, chị cả và em trai kế cờ bạc cũng lâm...
Đọc thêm