Home
Menu

Nửa năm thất nghiệp, tôi hiểu điều gì quý giá với mình

Nếu trước tôi từng nghĩ mình giỏi, có thể tự đối mặt với mọi thứ, giờ tôi nhận ra gia đình ở bên là điều may mắn đến nhường nào.
Tôi của những năm đôi mươi từng mường tượng về mình lúc 30 tuổi. Tôi nghĩ rằng, ở độ tuổi ấy, sẽ có một căn nhà nhỏ, nơi có gia đình nhỏ, một người chồng yêu thương đồng hành, một đứa bé kháu khỉnh luôn được chở che, một công việc ổn định với thu nhập tốt ở thành phố này. Thế nhưng, khi chỉ còn vài ngày nữa là bước đến độ tuổi 30, đang ngồi viết những dòng này tôi nhận ra cuộc đời lúc nào cũng đi chệch hướng với những gì từng vẽ ra.
Tôi thất nghiệp được 6 tháng, cũng chẳng có tình yêu. Tôi từng rất tự tin, nghĩ rằng bản thân có thể làm được và đã rời bỏ công ty cũ để đến một môi trường mới, một công việc mới để phát triển bản thân. Nhưng cuộc đời lại một lần nữa rẽ sang hướng khác. Trong thời gian thử việc, tôi nhận ra những cơ hội mình kỳ vọng lại không như mong đợi. Tôi loay hoay với lựa chọn của chính mình, rồi quyết định dừng lại dù chưa tìm được công việc mới.
Ban đầu, tôi nghĩ với kinh nghiệm và nghiệp vụ của bản thân, sẽ sớm tìm được công việc phù hợp. Hóa ra tôi đã nhầm, cùng với làn sóng layoff (sa thải) của thị trường, một tháng trôi qua, rồi hai tháng, ba tháng, bốn tháng... đến giờ đã là sáu tháng, dù rằng trong khoảng thời gian này, tôi dành thời gian để trau dồi thêm kiến thức nhưng vẫn chưa đủ. Tôi lại cảm thấy chông chênh và lạc lõng hơn, nhiều khi cũng tự hỏi liệu những lựa chọn trước đây của mình đã đúng chưa. May mắn là khi đối diện với những lúc chông chênh ấy, có những ngày tưởng như cả thế giới đang chống lại mình, những lúc mệt mỏi đến mức chỉ muốn buông xuôi tất cả, tôi vẫn luôn có ba mẹ và anh chị ở bên.
Tôi nhận ra càng lớn, con đường mình đi càng xa lạ với cha mẹ. Họ có thể không hiểu, nhưng vẫn luôn đứng phía sau, âm thầm dõi theo và cổ vũ. Khoảng thời gian 6 tháng vừa qua tuy ngắn nhưng làm tôi nhận ra được rất nhiều điều, không phải cứ chăm chỉ và nỗ lực là sẽ có ngay kết quả tốt. Đôi khi, cuộc sống còn cần cả thời điểm, sự may mắn. Tôi hiểu, không phải ai cũng có một con đường sự nghiệp thẳng tắp, không phải ai cũng đến tuổi 30 là đã ổn định với gia đình và công việc như những gì xã hội hay bản thân từng kỳ vọng. Tháng ngày chông chênh này dạy tôi biết trân trọng hơn những điều mình đang có. Nếu trước đây, tôi từng mặc định rằng có công việc là điều hiển nhiên, giờ tôi hiểu mỗi cơ hội đều đáng quý. Nếu trước đây tôi từng nghĩ mình giỏi, có thể tự đối mặt với mọi thứ, giờ tôi nhận ra có gia đình ở bên là điều may mắn đến nhường nào.
Đây như là một khoảng thời gian để tôi dừng lại và nghỉ ngơi sau bảy năm quay cuồng trong công việc. Tôi thấy mình sống chậm lại, quan sát mọi thứ xung quanh nhiều hơn, dành nhiều thời gian ở nhà cùng với gia đình hơn. Rồi tôi hiểu, chênh vênh không có nghĩa là lạc lối. Dù hiện tại có khó khăn thế nào, tôi vẫn phải tiếp tục bước đi. Tôi dành thời gian để học thêm kỹ năng mới, mở rộng các mối quan hệ, thử sức với những điều trước đây chưa từng nghĩ đến. Tuổi 30, tôi không còn quá trẻ để dễ dàng làm lại từ đầu, nhưng cũng chưa quá muộn để viết tiếp con đường mình đã chọn.
Gần đây tôi thấy mọi người rất hay nói câu: "Đi đi em, còn do dự trời tối mất", tôi tin rằng, mỗi chặng đường chênh vênh đều mang đến một bài học. Một ngày nào đó, tôi sẽ nhìn lại khoảng thời gian này với sự biết ơn, vì chính nó đã giúp tôi trân trọng hơn những cơ hội đến với mình.
Gửi những bạn 30 ngoài kia cũng chênh vênh như tôi: Sẽ có những ngày bạn cảm thấy mình đang đi chậm hơn so với bạn bè. Hãy nhớ, mỗi người có một hành trình khác nhau, một cột mốc khác nhau để thành công, khái niệm thành công với mỗi người là khác nhau. Không ai thật sự biết trước điều gì đang chờ đợi mình, nhưng chỉ cần cứ bước đi. Nếu bạn cũng chênh vênh, đang mệt mỏi như tôi, hãy cứ cho mình một chút thời gian nghỉ ngơi nhé, rồi bạn sẽ nhận ra mình cần gì, đã bỏ lỡ những gì. Bạn không cô đơn. Chúng ta không cô đơn. Dù có lạc lối thế nào, chỉ cần không bỏ cuộc, rồi chúng ta sẽ hạnh phúc theo cách riêng của mình.
Hoàng Quyên 27/03/2025

10 năm hy sinh vô điều kiện cho gia đình lớn, giờ tôi sống cho mình

Lần này, nếu cần phải hy sinh, tôi sẽ làm điều đó, nhưng cho tổ ấm riêng, cho những người mà tôi sẽ gọi là "gia đình bé nhỏ".
Từ những ngày đầu bước vào đời, tôi đã chọn sống vì gia đình. Hơn 10 năm qua, tôi miệt mài làm việc, gom góp từng đồng, chỉ mong cha mẹ và anh chị em có thể vượt qua những ngày khó khăn. Khi gia đình lâm vào nợ nần, tôi không đắn đo. Cả phần đất nhỏ... Đọc thêm

Tôi đột quỵ, một mình trong viện, bạn gái bỏ về họp

Người con gái bỏ mình trong lúc khó khăn nhất, mai sau cuộc sống còn nhiều thăng trầm, chắc gì họ đã ở bên mình?
Tôi và bạn gái quen nhau hơn hai năm, xác định cưới. Rồi vì một lý do (do tôi) nên em chủ động chia tay cách đây 4-5 tháng. Tôi không từ bỏ, thường chở bạn gái đi làm, đi ăn, uống nước, chụp hình..., nói chung cũng gần giống như trước lúc chia tay, rồi hai đứa quay lại. Có... Đọc thêm

Tôi quan tâm tới điều kiện kinh tế khi tìm hiểu một người

Tôi không tham giàu nhưng sống ở thành phố, ít ra tổng thu nhập của hai người cũng phải quanh 50 triệu đồng trở lên mới không lo áp lực.
Gần 2h sáng, miền Trung đang mưa rả rích. Lâu rồi tôi mới lại ghé vào VnExpress lướt qua vài bài viết ở chuyên mục Hẹn hò. Cũng tầm giờ này hơn hai năm về trước, tôi từng gửi bài tìm bạn đời nhưng chưa có kết quả. Có lẽ do thời điểm đó tôi chưa... Đọc thêm

Tôi đồng hành cùng con vài năm nữa rồi sống cuộc sống của mình

Trong lúc mệt mỏi về sức khỏe và tinh thần, tôi hay suy nghĩ giữa về quê sống hẳn và ở lại nơi hai mẹ con đang sống.
Tôi là tác giả bài viết "Lối đi nào cho người mẹ đơn thân 40 tuổi". Cảm ơn tất cả ý kiến đóng góp nhiệt tình, sâu sắc từ độc giả để tôi có thể bước tiếp trong cuộc sống này. Dù là ý kiến thế nào, tôi vẫn ghi nhận và trân trọng để suy nghĩ thêm.
Ngày... Đọc thêm

Không đưa tiền cho mẹ nữa, liệu tôi có bất hiếu

Vợ chồng anh trai không đưa tiền cho mẹ, chỉ biết lấy tiền của mẹ, giờ tôi không muốn đưa mẹ tiền nữa.
Số tiền bán căn nhà trăm mét vuông ở trung tâm thành phố cách đây hơn 20 năm để trả nợ và một phần cho anh tôi làm ăn, thật ra là ăn chơi thâu đêm suốt sáng. Ba mẹ tôi khi đó cũng không chịu làm ăn gì, cứ sống vào tiền dư ra đến một ngày cả nhà phải ở trọ. Khi đó tôi mới... Đọc thêm