Con là niềm vui lớn nhất nhưng tôi không thể cảm nhận trọn vẹn
Tôi hiểu để chiến đấu với trầm cảm, cần ý chí mạnh mẽ, nhưng chính căn bệnh này lại đang gặm nhấm ý chí của tôi từng chút một.
Tôi mắc bệnh trầm cảm gần 20 năm, bắt đầu điều trị từ thời sinh viên đại học. Suốt quãng thời gian đó, tôi đã chống chọi với căn bệnh này bằng thuốc chống trầm cảm, đến giờ những viên thuốc ấy đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi. Tôi không thể sống mà không có chúng.
Tâm trí tôi luôn bị ảnh hưởng bởi những suy nghĩ tiêu cực, nhạy cảm đến mức bản thân cảm thấy mình dần trở nên yếu đuối, mất đi khả năng vận động. Mỗi khi cố gắng đi lại hay tập thể dục, tôi gần như không cảm nhận được tác dụng gì. Cơ thể tôi như bị tê liệt, dần biến thành một con người vô dụng, tàn phế. Dù tôi hiểu rằng để chiến đấu với trầm cảm, cần một ý chí mạnh mẽ, nhưng chính căn bệnh này lại đang gặm nhấm ý chí của tôi từng chút một.
Tôi thực sự bế tắc và chán ghét bản thân. Hiện tại, tôi có vợ và một cô con gái. Con bé chính là niềm vui lớn nhất trong cuộc đời tôi, nhưng tôi lại không thể cảm nhận trọn vẹn niềm hạnh phúc ấy. Tôi tự thấy mình đáng thương và tội nghiệp. Liệu tôi có thể vượt qua căn bệnh này không? Hay tôi sẽ phải phụ thuộc vào thuốc suốt đời? Có ai từng trải qua cảm giác này không? Tôi rất mong nhận được sự đồng cảm và lời khuyên từ mọi người.
Trung Thành 07/02/2025Vợ có vẻ không đặt nặng việc con cái cần gia đình trọn vẹn
Từ ngày cưới, vợ nhiều lần đòi ly hôn hoặc có ý: "Cảm thấy sống được thì sống, không thì mày muốn sao tao chiều", "Tao chán lắm rồi".
Giờ là 22h đêm, viết những dòng này tôi thực sự buồn chán. Tôi và vợ lấy nhau gần 10 năm, có hai con đáng yêu. Tôi thường chơi với hai đứa, vợ hầu như không chơi với con. Tôi không kể tính xấu hay tốt của vợ ra đây, xin kể bản thân trước. Tính...
Đọc thêmỞ tuổi 30, tôi chẳng trọn vẹn được chuyện gì
Tôi muốn bỏ hết, về sống một cuộc đời "nông dân" đúng nghĩa, không bon chen tấp nập nơi phố xá, không còn những báo cáo, những con số...
Tôi, một cô gái 30 tuổi, là độc giả trung thành của báo từ lúc 18 tuổi, tính tới nay đã 12 năm trôi qua. Mỗi ngày tôi đều vào đọc các bài viết và comment của mọi người. Không ngờ có ngày, người viết bài lại chính là mình. Từ nhỏ đến năm 18...
Đọc thêmNiềm vui của tôi là được nuông chiều người chị đồng giới
Tôi luôn có khao khát được quan tâm, chăm sóc, nuông chiều chị như người yêu.
Chị 26 tuổi, tôi kém chị hai tuổi. Chị hướng ngoại, là người con gái dịu dàng, hay cười, tính cách đáng yêu, dễ mến, được khá nhiều người thích. Tôi hướng nội, ít nói nhưng lại muốn được trò chuyện, quan tâm và để ý nhiều điều nhỏ nhặt trong cuộc sống. Năm tôi và chị học cấp ba, cả hai biết nhau...
Đọc thêmHai cô gái đều bỏ tôi để đến với niềm vui và đam mê khác
Tôi cứ thế sống một mình tới giờ, không dám mở lòng với ai, chỉ nghĩ tới việc bị phản bội là tôi chùn bước.
Tôi làm việc và sinh sống ở Hà Nội gần 10 năm. Nếu ví cuộc đời như một ly nâu đá thì tình yêu chính là chút vị ngọt mang tới cho cuộc sống đắng ngắt của tôi. Tôi có hai mối tình sâu đậm nhưng lại là hai vết dao đâm sâu vào tim mình, người con gái đầu tiên cũng là...
Đọc thêmBỏ một tỷ đồng đổi niềm vui của bố mẹ hoàn toàn xứng đáng
Tôi là tác giả bài viết "Quyết ở trọ, dồn tiền xây nhà cho bố mẹ chồng".
Tôi đọc hết ý kiến của mọi người và trân trọng, biết ơn những lời động viên, khích lệ. Tuy nhiên, có nhiều ý kiến lo lắng và có phần châm biếm nên tôi phải lên tiếp một bài nữa để mọi người thấy rằng đã lo lắng thừa.
Thứ nhất: Nhà bố mẹ chồng xây từ những năm 80, quê chồng tôi là cái rốn...
Đọc thêm