Chồng tôi vẫn bị chê trách dù bỏ nhiều tiền giúp đỡ người thân
Nếu phải gọi chồng tôi bằng một cái tên, tôi sẽ gọi anh là người đàn ông luôn chọn phần thiệt về mình.
Từ lúc lập nghiệp, anh gần như không giữ lại gì cho bản thân. Anh lo cho các em đi học, phụng dưỡng mẹ già hơn 20 năm, thay gia đình trả những khoản nợ không tên. Khi người thân gặp nạn, anh luôn là người đứng ra trước. Có lần, chi phí bệnh viện của anh trai lớn đến mức tôi nghe mà sững sờ. Anh thanh toán xong, cầm hóa đơn rồi xé đi. Anh chỉ nói: "Xong rồi, mọi người yên tâm". Số tiền ấy, nếu ở hiện tại, có lẽ đủ mua vài căn hộ hạng trung tại TP HCM nhưng không mấy ai hỏi anh đã xoay xở thế nào. Anh từng giúp em gái 300 triệu đồng để trả nợ, đưa 85 triệu cho một người em khác bị lừa. Có những khoản giúp bạn bè, nhiều năm sau bị đòi ráo riết, lãi chồng lãi. Với anh, lúc ấy chỉ có một lựa chọn: cứu người trước đã.
Điều làm anh mệt mỏi nhất không phải tiền, mà là những lời nói. Có người thân từng bảo: "Mày mà giỏi thì mày giàu rồi". Lúc anh nói chuyện với mẹ, anh lại bị quy chụp là "làm không khí gia đình thêm căng thẳng". Tôi đứng giữa, vừa thương chồng, vừa buồn cho cách chúng ta đôi khi nhìn nhau trong gia đình: lòng tốt bị mặc định, im lặng bị xem là yếu đuối.
Những năm gần đây, áp lực tài chính đè nặng, anh mất ngủ, dễ cáu bẳn. Cửa hàng lúc thiếu vốn nhập hàng, nợ cũ chưa xong, nợ mới đã gõ cửa. Tôi cũng có lúc hoang mang, tự trách mình chưa giỏi. Nhưng khi nhìn lại, tôi hiểu vì sao anh không giàu: vì anh chọn đúng nghĩa, trước khi chọn đúng lợi. Tôi viết những dòng này không phải để trách ai, càng không phải để kể công, chỉ mong những ai đang đọc sẽ nhớ: đừng coi lòng tốt là điều hiển nhiên. Hãy hỏi người luôn gánh vác: "Anh/em có mệt không?"; "Anh/Em có thể làm gì để san sẻ?". Hãy cho những người tử tế quyền được đặt ranh giới, quyền được nói "không" khi đã quá sức. Chồng tôi không hoàn hảo nhưng anh luôn chọn điều đúng vào thời điểm khó nhất. Nếu phải trả giá cho những lựa chọn ấy, tôi chọn đứng về phía anh. Tôi tin, một ngày nào đó, những gì mình gieo ra - sự tử tế và chính trực - sẽ quay trở lại, ít nhất dưới dạng bình yên trong lòng.
Và cuối cùng, tôi muốn nhắn riêng với anh: "Anh à, từ nay hãy sống vì chính mình nhiều hơn. Anh đã gánh quá nhiều rồi. Người ta có thể không nhớ nhưng em nhớ. Em mong anh học cách yêu bản thân, học cách nói 'không' với những điều vượt quá sức mình. Bởi vì, chỉ cần anh bình yên, gia đình nhỏ của mình mới có thể bình yên".
Bài viết này như một lời nhắc: trân quý những người đang âm thầm gánh vác trong gia đình.
Thanh Nhi 22/08/2025Mẹ vợ giúp đỡ nhiều nhưng chồng tôi thường xuyên chê bà
Ngày nào tôi về nhà, không khí cũng u ám; tới giờ tôi thực sự hối hận vì sao lại cưới anh.
Chồng tôi khá gia trưởng vì nhà ở quê, vợ chồng vào Sài Gòn làm việc, đến khi sinh con, nhờ ngoại vào chăm để ông ngoại ở quê một mình, bà nội không chăm được. Chồng tôi gia trưởng, lại rất kỹ tính, dặn bà ngoại chăm này nọ, trách bà ngoại chăm cháu không được. Rồi khi bé bị cảm,...
Đọc thêmChồng trách tôi chỉ biết đến tiền khi không giúp anh trả nợ cờ bạc
Anh ta quay sang trách móc tôi rồi than là ốm đau nợ nần phải chịu khổ một mình, sau đó chửi vợ con.
Tôi rất bế tắc và bất lực. Chồng tôi lúc trước ngoan hiền, thương vợ con nhưng ba năm trở lại đây, tôi sống trong sự bất an, lo lắng và mất niềm tin vào cuộc sống.
Chúng tôi lấy nhau với hai bàn tay trắng, cuộc sống khó khăn, chồng phải đi xuất động xuất khẩu ở Nhật Bản. Năm năm...
Đọc thêmBố mẹ chồng đến thẳng nhà thông gia để chê trách tôi
Tôi đã vất vả, chồng bệnh mãn tính, con gái lại bị như vậy nữa nên mệt mỏi lắm, giờ nhà chồng lại đối xử như vậy.
Tôi 30 tuổi, ngoại hình ổn, công việc ổn định, thu nhập 12 triệu đồng một tháng. Tôi kết hôn đã được 10 năm, gia đình chồng ở chung 4 thế hệ nên trong cuộc sống hàng ngày cũng có những va chạm, thế nhưng tôi không hề để bụng, chỉ hai ba là quên. Chồng có công...
Đọc thêmBác họ chê tôi hèn khi hỏi ý kiến vợ trước khi nhận lời giúp bác
Khi độc thân, tôi luôn giúp đỡ bất cứ khi nào hai bác cần, nhưng có vợ thì phải hỏi ý kiến vợ đã.
Tôi 33 tuổi, sống và làm việc tại Hà Nội (quê tôi ở tỉnh). Vợ chồng bác họ của tôi sống cách nhà tôi tại Hà Nội khoảng 15 km. Hai bác gần 80 tuổi, hiện chỉ có hai bác sống với nhau do con cái sống ở tỉnh khác (bác có hai người con và đều đã lập gia đình). Bác trai tôi học vị...
Đọc thêmNhà ngoại giúp tôi nuôi ba con trong khi nhà nội chỉ chê bai, đòi hỏi
Họ hàng nhà nội ốm, bác nằm viện, tôi cũng lên cho tiền, nhưng việc gì cũng bị chê bai.
Tôi sinh ra trong hoàn cảnh sung sướng từ nhỏ, được bố mẹ bao bọc, không phải làm gì. Tôi học không quá xuất sắc, ngoại hình tương đối ổn, nhà khá giả, bố mẹ cũng học hành. Có điều tôi hơi vụng về, hay quên, lười và chậm chạp, nữ công gia chánh kém, chăm con không tốt. Tóm lại, không hề hoàn...
Đọc thêm