Chồng vô tâm đến mức tôi thấy mình chẳng khác người ở
Tôi khổ tâm, khóc nhiều, chồng cứ kệ tôi giận, từ từ rồi thôi, chưa bao giờ anh thấy đó là lỗi của mình để thay đổi hoặc sửa chữa.
Tôi và chồng bằng tuổi, cưới hơn 5 năm, chưa dự định có con, cuộc sống vợ chồng ngày càng tẻ nhạt và buồn chán. Gần đây chồng đi nhậu với bạn bè, đối tác tới đêm mà không nhắn tin hay gọi điện cho tôi, tôi nhắn năm lần bảy lượt anh mới về. Chúng tôi ở nhà riêng và tôi nhiều khi phải ở nhà một mình đợi cửa chờ chồng như vậy. Anh hay cà phê, một tuần vài ngày, có khi một ngày vài lần. Với đối tác tôi không nói, với những anh em xã hội nói chuyện phiếm anh cũng nói mấy tiếng đồng hồ. Thậm chí các ngày đặc biệt như 8/3, chồng tôi cũng đi ngồi cà phê tới 20h, về nhà cơm nước sẵn ăn rồi thôi, không lời chúc, không quà cáp, cũng không có thời gian dành cho tôi. Đừng nói tới những ngày lễ này lễ nọ, chỉ đơn giản ngày dành cho phụ nữ, tôi cũng chẳng được chồng quan tâm. Có lần anh chẳng nhớ tới ngày sinh nhật của tôi.
Việc nhà tất nhiên là tôi làm từ A đến Z, chồng chẳng đụng tay, khi nào tôi sai đâu thì anh làm đó, riết tôi chẳng còn nhờ chồng làm bất cứ chuyện gì. Việc gì tự làm được tôi làm tất, nhờ lúc nào cũng bảo bận rồi quên luôn. Như vừa rồi nhà có việc bận rộn cả ngày, nhiều việc phải lo còn chưa xong, căng thẳng nhức đầu, vậy mà chồng vẫn có thể hẹn bạn bè tụ tập, rồi nói chuyện trên trời dưới biển gì đó mấy tiếng đồng hồ, tới 21h tối tôi không nhắn thì chẳng biết khi nào mới giải tán.
Vậy còn thời gian nào dành cho tôi? Những lúc rảnh rỗi, không có hẹn với ai, chồng ở nhà sẽ làm gì, chắc các bạn sẽ hỏi thế. Chúng tôi mỗi đứa ôm cái điện thoại tới khuya, mạnh đứa nào đứa nấy ngủ. Khi nào có việc cần bàn thì chúng tôi nói chuyện, không thì thôi. Khi nào tôi hỏi chuyện thì trả lời, không thì cũng chẳng có gì để nói. Vậy mà anh có thể nói chuyện điện thoại với bạn bè cả tiếng đồng hồ, có thể nói tới 23h đêm. Còn chuyện chăn gối thì khỏi phải nói, một tháng vợ chồng chưa đủ đếm trên đầu ngón tay, tôi cũng chẳng quan tâm.
Chồng có bao giờ chủ động rủ tôi đi chơi, đi du lịch hay đi ăn uống gì không? Không bao giờ, mọi việc đều do tôi chủ động hoặc sắp xếp. Một năm chúng tôi đi du lịch vài lần do tôi sắp xếp lo từ A đến Z, anh chỉ việc đi, mà đi du lịch 10 lần hết 9 lần cãi nhau, vì đi chơi vẫn không thoải mái với anh. Còn lúc chúng tôi đi chơi riêng với nhau thì sao, anh cũng bận rộn với cái điện thôi. Khi tôi hỏi anh luôn nói "đang bận". Nhưng lúc anh đi với anh em bạn bè, thậm chí tôi nhắn tin có việc gấp anh cũng không rảnh trả lời vì đang bận nói chuyện, tôi gọi điện mới nghe, trong khi lúc nào cũng cầm điện thoại nhắn tin.
Tôi chẳng biết từ khi nào cuộc sống của tôi chỉ toàn ấm ức, tủi thân và khó chịu. Thật ra nếu mọi việc làm xuất phát từ tâm, đâu cần phải nhắc; nếu chồng yêu thương và quan tâm trân trọng tôi, những việc như thế đã không diễn ra hàng ngày. Có người nói với tôi rằng vì người ta quá bận thì cần gì mình nên nói. Thế nhưng tôi đã nói rất nhiều, rằng cần chồng quan tâm tới mình, nhớ tới là còn tồn tại một người vợ như vậy trong đời anh. Có ai như tôi không? Vậy mà tới cuối cùng tôi vẫn cảm thấy mình như chưa hề tồn tại, chưa hề được để tâm và tôn trọng.
Giờ chúng tôi không có tiếng nói chung, tôi đã khổ tâm rất nhiều, khóc thật nhiều nhưng anh chưa bao giờ coi đó là vấn đề cần giải quyết, cứ mặc kệ tôi giận để từ từ hết rồi thôi. Chưa bao giờ anh thấy đó là lỗi của mình để có thể thay đổi hoặc sửa chữa. Tôi đúng kiểu có chồng cũng như không, cô đơn khi ở với chồng trong chính ngôi nhà của mình. Mọi người xem những tình huống như vậy là do tôi đã quan trọng hóa vấn đề, ông chồng nào cũng như thế, hay thật sự là một người chồng vô tâm không thể chấp nhận được?
Hoài Thương 27/06/2025Nhà nghèo đến mức 30 năm trước tôi không biết cách ăn phở
Trưa hôm đó tôi không ăn cơm, nghĩ phở là thứ chỉ cần ăn một lần sẽ no cả ngày.
Sáng mồng một Tết năm 2025, chồng tôi đang ở dưới bếp nấu cơm cúng năm mới, còn tôi ngồi ngẫm nghĩ về cuộc đời mình để viết cho mọi người đọc. Xin nói thêm, tôi là tác giả hai bài viết "Sau 40 năm, bạn học vẫn nghĩ tôi trộm đồ của bạn" và bài "Chồng chấp nhận lui về hậu phương để tôi tỏa...
Đọc thêmKhông phải chồng vô tâm, chỉ là tâm không đặt chỗ tôi
Tôi là tác giả bài: “Chồng có quan hệ trên tình bạn, dưới tình yêu với nữ đồng nghiệp”, cảm ơn các bạn đã chia sẻ và góp ý.
Tôi đọc từng bình luận, cũng có sự chuyển hóa trong nhận thức và suy nghĩ về bản chất vấn đề. Người ngoài thường có cái nhìn đa chiều và khách quan hơn người trong cuộc. Đúng là không phải chồng vô tâm, chỉ là tâm không đặt ở chỗ tôi mà thôi.
Tôi...
Đọc thêmKhó tìm người yêu dù sự nghiệp ổn, biết nắm bắt tâm lý người khác
Sau rất nhiều nỗ lực, tôi trở thành người có chút tiếng tăm trên mạng xã hội, có nguồn doanh thu ổn định.
Tôi 28 tuổi, là nữ, sinh ra và lớn lên ở Hà Nội. Tôi không biết liệu người như mình có tìm được người yêu không? Ngày xưa, tôi vốn là cô gái hiền lành, lạc quan và cực kỳ ngây thơ, sống trong sự bao bọc của mẹ, chị gái và bà tôi. Biến cố xảy đến khi tôi còn đi học, mẹ...
Đọc thêmTiết kiệm quá mức, tôi sợ mai sau con thành người bủn xỉn
Tôi cho con tự ý mở ví bố, lấy các tờ tiền 10 nghìn đồng trở xuống; ép con mua đồ lặt vặt cho bản thân nhưng không khả quan.
Từ nhỏ các con tôi thích có tiền (chắc cũng như nhiều trẻ em khác). Từ lâu, chúng tôi vẫn cho các con tự giữ lại và quản lý các khoản như tiền thưởng, tiền quà từ nhà trường, từ cơ quan của bố mẹ nhân các dịp lễ tết. Riêng tiền mừng tuổi dịp tết...
Đọc thêmChồng yêu thương hết mực nhưng tôi muốn anh gia trưởng
Tôi ước gì chồng có thể gia trưởng một chút, kiểm soát vợ một chút, sao lúc nào anh cũng chăm tôi như chăm em gái vậy?
Các chị có thể chia sẻ giúp tôi ví dụ nho nhỏ về chồng gia trưởng không? Tôi xin phép kể về chồng mình. Lúc quen, anh chỉ dẫn tôi đi ăn hoặc tặng quà giá trị nhỏ. Lúc đó tôi cũng hơi đắn đo suy nghĩ, có vẻ anh này khá chi li tính toán. Sau về chung nhà tôi mới biết...
Đọc thêm