Tôi có đi với 100 người đàn ông khác chồng cũng chẳng để tâm
Tổ ấm của tôi ngày càng lạnh dần, vợ chồng theo kiểu sống có trách nhiệm để duy trì chỗ đi về, không biết khi nào tan vỡ.
Chồng hơn tôi gần 10 tuổi, sống với nhau mười mấy năm, có một trai một gái (đều là bể kế hoạch), ở riêng. Gia đình không cãi vã nhiều nhưng thường không chia sẻ với nhau. Lý do, cùng là người Việt, nói tiếng Việt nhưng chẳng hiểu nhau, nói vài câu là thấy không hợp nên vợ chồng ngày càng ít nói chuyện, thậm chí cả ngày nói không quá hai câu. Ban đầu tôi thấy vậy cũng ổn, đỡ mất công cãi vã, giận hờn. Thế nhưng tôi biết điều này là không tốt trong cuộc sống vợ chồng, cuộc hôn nhân của vợ chồng tôi không là ngoại lệ.
Trước khi gặp tôi, chồng cũng đào hoa, không cần cua gái cũng theo (tôi cũng không ngoại lệ). Công việc anh thoáng về thời gian. Theo cảm nhận của tôi, chúng tôi cưới vì tôi yêu anh, hoặc chỉ thích anh, điều này tôi cũng không khẳng định được. Còn anh cưới tôi chắc vì đã đến tuổi lập gia đình. Tôi xuất thân từ gia đình căn bản, bản thân tốt nghiệp đại học, có việc làm ổn định, ngoại hình khá, tính hiền (kiểu như gặp nhau đúng thời điểm, đối tượng khá phù hợp để cưới). Tôi không biết chồng có yêu tôi không.
Hồi mới cưới, anh gọi tên ai đó lúc ngủ nhưng tôi nghe không kịp (tôi bỏ qua vì không nghe rõ được tên và cũng không quan tâm quá khứ của anh). Sau đó, lúc cưới được hơn năm, có vài lần tôi nghe nói anh phát biểu trên bàn nhậu là ly dị được tôi anh mở tiệc ăn mừng (lúc đó chúng tôi đã có được một đứa con). Tới giờ hơn 10 năm, tôi vẫn bị câu nói của anh ám ảnh. Từ khi cưới cho đến giờ, tôi cũng không xác định được anh có ai khác bên ngoài không vì sau thời gian hơi vui vẻ chưa tới một năm, anh với tôi khá nhạt nhưng anh vẫn cưng con và có trách nhiệm với vợ con.
Chồng tôi ra ngoài cũng lịch thiệp, hay nói. Thế nhưng về nhà, chân mày chồng lúc nào cũng cau lại, mặt lộ vẻ khó chịu, không nói chuyện với tôi và hiếm khi trả lời vợ dù là các câu hỏi tôi cố gợi chuyện. Chẳng hạn thấy anh xem phim, tôi hỏi về nhân vật, nội dung..., anh không trả lời hoặc nói "ai biết đâu". Anh đi đâu, gặp ai, làm gì, tôi cũng không biết vì anh không nói, tôi có hỏi anh cũng không trả lời. Anh quan niệm hỏi vậy là quản lý anh, vợ thì không có quyền quản lý chồng hoặc có nói tôi cũng không biết. Ý là tôi chỉ biết vài người bạn của anh thôi, những người bạn khác tôi không biết thì anh nói đi gặp ai với tôi cũng là vô ích. Tôi có giải thích, hỏi vậy để biết khi có rủi ro còn biết chỗ tìm, thế nhưng không thay đổi được gì vì theo ý anh đó là ngụy biện.
Nhiều lúc tôi cảm thấy khó xử và khó chịu khi tình cờ người quen hỏi anh đi đám giỗ, đi chơi hoặc đi đâu đó rằng sao tôi không đi cùng, lúc đó tôi mới biết chồng đang đi đâu hay dự tính đi đâu. Chỉ khi đi công tác, đi du lịch qua đêm anh mới nói cho tôi biết để chăm lo con cái. Nói chung tôi không biết gì về anh, thật tệ là như vậy. Ngoài vấn đề về giao tiếp, chia sẻ lẫn nhau trong cuộc sống, chồng tôi khá tốt. Anh đưa đón con đi học rất đúng giờ, không có chuyện rước trễ hay bỏ quên con; khá cưng chiều con dù nhiều lúc cũng la hét vì con lì (do được ba chiều quá). Thỉnh thoảng anh cũng lau dọn nhà cửa, ăn nhậu có chừng mực nhưng vướng bệnh sĩ.
Về đối ngoại, chồng tôi khá thoáng, không ép buộc vợ con phải nghỉ học, nghỉ làm về bên chồng lo đám tiệc, lễ tết..., khi nào tiện thì về thôi. Quan niệm này cũng áp dụng cho gia đình tôi. Chồng tôi có quan hệ bình thường với nhà vợ, nhưng tôi biết anh có phần xem thường gia đình tôi vì nghèo, dù ba mẹ tôi là công chức về hưu, có tiền tiết kiệm, cuộc sống căn bản, không phải phiền con cháu, có của cho con dù không nhiều, anh chị em tôi học hành đến nơi đến chốn, có công việc lương từ khá đến cao, gia đình riêng khá giả. Trong khi gia đình anh thuộc dạng ngày xưa giàu có tiếng nhưng sau đó cũng bình thường, anh chị em người giàu người nghèo.
Gần đây anh lại khinh rẻ chị tôi nghèo. Chị nghèo hơn tôi và anh chị em khác trong nhà nhưng nhìn chung cũng khá và không phải nhờ vả ai. Điều này làm tôi rất phiền lòng nhưng không tiện nói với chồng, thật ra cũng khó nói vì vợ chồng ở chung nhà chứ có nói chuyện với nhau đâu. Về tiền bạc, vợ chồng tôi ai cũng có tiền để chi tiêu và giữ một khoản chung cho gia đình, cố gắng không mâu thuẫn vì tiền bạc. Cuộc sống kinh tế khá ổn, có thể đi chơi hàng năm, có thể đi ăn nhà hàng, có thể mua sắm. Tôi không phải hỗ trợ gì cho ba mẹ vì kinh tế ba mẹ tôi cũng ổn, ba mẹ chồng đã mất.
Tôi ít nói, không biết nũng nịu (từ lúc quen rồi cưới đến giờ), hình thức khá. Đối với chồng, tôi cũng ít nói, ít chia sẻ công việc công ty (tôi làm văn phòng, lương khá) vì không cùng quan điểm và cảm giác chồng không tôn trọng vợ và công việc của vợ. Anh thường nói công việc tôi có gì đâu mà khó. Trước giờ tôi sống đúng đắn, không làm gì có lỗi với anh. Tôi quan hệ với nhà chồng cũng bình thường, không mặn không nhạt, "bánh ít trao đi, bánh quy trao lại". Trước đây tôi có xích mích với anh chị em chồng về nuôi dạy con, về chuyện tiền bạc (bên chồng mượn tiền vợ chồng tôi nhưng không nói với tôi, theo kiểu tôi không liên quan, mượn tiền không nói được ngày trả) nhưng qua thời gian cũng xí xóa, giữ quan hệ bình thường.
Tôi giờ cố gắng làm việc kiếm tiền, góp phần giữ cho kinh tế gia đình ổn định. Thời gian và hành trình hàng ngày của tôi chỉ từ nhà đến công ty, chợ, siêu thị, trường học của con, thỉnh thoảng đi cùng đồng nghiệp, đi gội đầu làm móng... để thư giãn và trốn tránh không khí nhạt nhẽo ở nhà. Từ ngày có gia đình, tôi ít liên lạc với bạn học vì sợ tốn thời gian. Con tôi hay "thiên vị" theo kiểu: ba đi về tối không sao, lâu lâu mẹ về trễ một lần lại hỏi sao mẹ về trễ vậy. Vợ chồng tôi không đi chơi, không uống cà phê với nhau được vì không có chuyện gì để nói nên đi chơi rất chán. Chúng tôi đã vài lần cố gắng rồi nhưng không cải thiện được. Vì vậy chồng không thích đi riêng với tôi, tôi lại muốn đi cùng chồng vì muốn giữ mối quan hệ, nhưng phải công nhận là chuyến đi quá im lặng.
Giờ đây tôi cảm thấy trống rỗng, tự hỏi trước đây vợ chồng mình có phải vì yêu mà cưới. Giờ còn tình cảm không, sao tôi thấy quan hệ cứ nhạt như nước ốc? Chồng đi hay về cũng không nói với tôi một tiếng, ở nhà không nói gì. Có việc cần nói thì anh nói trống không, không một tiếng anh em gì hết. Tôi đi hay về, có nói chồng cũng chẳng ừ cho xong, riết rồi tôi chẳng chào hỏi gì luôn. Nhiều lúc muốn bắt đầu một câu chuyện, tôi cũng thấy quá khó khăn. Lắm lúc nghĩ, tôi đi với 100 người đàn ông khác chắc chồng cũng chẳng phản ứng gì (cảm thấy bi quan chứ không phải cảm giác được tin tưởng). Nghĩ thấy lạ thật. Mọi việc, mọi ngày cứ lặp lại trong nhạt nhòa.
Tổ ấm của tôi ngày càng lạnh dần, mối quan hệ vợ chồng theo kiểu sống có trách nhiệm với nhau, duy trì chỗ đi về, thật sự không biết khi nào cái tổ lạnh này tan vỡ. Không biết chồng có tình cảm với tôi không? Khi nào người thứ ba lộ diện (không biết đã có người thứ ba chưa hay sắp có)? Tôi thật sự không muốn kết cục như vậy. Có gia đình nào giống nhà tôi không? Tôi có quá cầu toàn không?
Hồng Nhung 11/09/2025Chồng vô tâm đến mức tôi thấy mình chẳng khác người ở
Tôi khổ tâm, khóc nhiều, chồng cứ kệ tôi giận, từ từ rồi thôi, chưa bao giờ anh thấy đó là lỗi của mình để thay đổi hoặc sửa chữa.
Tôi và chồng bằng tuổi, cưới hơn 5 năm, chưa dự định có con, cuộc sống vợ chồng ngày càng tẻ nhạt và buồn chán. Gần đây chồng đi nhậu với bạn bè, đối tác tới đêm mà không nhắn tin hay gọi điện cho tôi, tôi nhắn năm lần bảy lượt anh mới...
Đọc thêmYêu người đàn ông khác vì chồng không tâm lý
Tôi chưa làm gì quá giới hạn, chỉ muốn được nói chuyện với người ấy, nhưng như thế cũng là có lỗi với chồng con rồi.
Tôi 24 tuổi, lấy chồng được ba năm, con trai đầu lòng 20 tháng tuổi, là kết quả tình yêu chúng tôi sau ba năm yêu và ba năm sống cùng nhau. Tôi và chồng sống hạnh phúc, chồng cũng thuộc típ người đào hoa (từng qua lại với người con gái khác khi tôi ở cữ, tôi biết...
Đọc thêmQuyết tâm 100 lần vẫn chưa bỏ được chồng
Anh không ngoại tình, không nhậu nhẹt, có một ít trách nhiệm với con nhưng sống vô tâm và ích kỷ, chỉ biết bản thân và gia đình anh.
Tôi từng suy nghĩ, quyết tâm 100 lần sẽ ly hôn và hơn 20 lần viết đơn, chồng không ký. Hơn 5 lần tôi nghĩ quyết tâm đơn phương chấm dứt cuộc hôn nhân này, rồi đâu lại vào đấy. Cuộc sống tẻ nhạt trôi qua từng ngày; tôi lấy công việc, tập luyện thể...
Đọc thêmKhông cam tâm khi tôi chỉ được chia 100 m2 đất mặt ngõ
Anh cả và em út may mắn được hai lô mặt đường, tôi và chị gái nhận hai lô trong ngõ.
Tôi 37 tuổi, ở một huyện ngoại thành. Bố mẹ tôi có hai mảnh đất, một mảnh có căn nhà gia đình đang ở, còn một mảnh hơn 400 m², bám mặt đường chính của làng, giá trị cao vì thuận tiện kinh doanh. Từ lâu, bố mẹ nói sẽ chia đều cho bốn anh chị em, mỗi người một phần. Ai cũng nghĩ như vậy là công...
Đọc thêmNhiều lần vợ bảo tôi: 'Đàn ông mà phèn, chẳng có mùi hấp dẫn'
Có lần, trước mặt bạn bè, vợ bảo: "Anh nên học cách ăn mặc như anh A ở công ty em, nhìn mới ra dáng đàn ông thành đạt".
Tôi 35 tuổi, có công việc ổn định tại một công ty xuất nhập khẩu lớn, thu nhập đủ để lo cho gia đình một cuộc sống thoải mái. Trong công việc, tôi được sếp tin tưởng, giao nhiều dự án quan trọng, đồng nghiệp cũng đánh giá cao về chuyên môn và sự nhiệt tình...
Đọc thêm