Home
Menu

Chồng mặc kệ con vì cho rằng tự kỷ là bị hỏng não

Một mình tôi cứ cố gắng dạy dỗ, phát triển sự nghiệp của mình mà không hề có sự chia sẻ từ chồng.
Tôi 42 tuổi, chồng hơn 4 tuổi. Khi bước vào cuộc hôn nhân này, tôi đã thấy có những bất ổn về tính cách của hai người nhưng rồi gạt bỏ đi để lấy anh. Chúng tôi có hai con chung, một bé trai bị tự kỷ và một bé bình thường. Khi biết con mắc chứng tự kỷ, tôi đã cố gắng tìm hiểu, dạy dỗ và học các phương pháp về để dạy con. Tôi nhớ những đêm không ngủ kéo dài gần ba năm, cứ 3 giờ sáng con thức dậy gào khóc, đến 5 giờ con thiếp đi.
Thời gian đó cũng là lúc tôi phát hiện chồng có qua lại với người phụ nữ khác. Họ gặp nhau vài lần và bị tôi phát hiện nên không tiếp tục nữa. Khi tôi đối chất với chồng, anh chối bay biến. Trong lòng dù rất đau nhưng tôi bỏ qua, một phần vì không có chứng cứ thuyết phục, một phần vì nuôi con tự kỷ vô cùng áp lực và gánh nặng tài chính. Tôi nhớ như in những ngày tháng tiết kiệm từng đồng để đi học các khóa của các chuyên gia; ngày đêm lúc nào rảnh là tôi đọc tài liệu để tìm hướng can thiệp cho con.
Sau đó, khi được sự ủng hộ của gia đình, tôi ra ngoài kinh doanh. Ơn trời công việc thuận lợi, tôi kiếm được tiền, từ đó không còn quá phụ thuộc kinh tế vào chồng nữa. Trong quá trình chung sống, giữa tôi và chồng không có tiếng nói chung. Anh chưa bao giờ quan tâm đến tôi, đến cảm xúc của tôi; chưa bao giờ hỏi han chuyện can thiệp cho con thế nào vì mặc định con bị hỏng não rồi. Một mình tôi cứ cố gắng dạy dỗ, phát triển sự nghiệp của mình mà không hề có sự chia sẻ từ chồng.
Sau đó tôi có thêm bé thứ hai, trộm vía bạn ấy khỏe mạnh. Tôi nghĩ bé thứ hai sẽ là cầu nối để vợ chồng hiểu nhau hơn nhưng chồng tôi vẫn thế, vẫn vô tâm, không thể chia sẻ với nhau về công việc lẫn cuộc sống. Trong 15 năm chung sống, tôi và anh đã tạo dựng được cơ ngơi kha khá: có nhà, có hai mảnh đất ở vị trí trung tâm thành phố. Anh vẫn đi đi về về, một tháng về nhà tầm 4–6 ngày. Cách đây hai tháng, tôi phát hiện chồng cặp bồ với nhân viên cấp dưới. Cô này cũng thuộc dạng chơi bời lêu lổng, không những cặp với chồng tôi mà còn với người khác nữa. Chồng cô này cũng đi làm xa và có hai con.
Khi phát hiện ra những tin nhắn yêu đương mùi mẫn của họ, tôi chết lặng, đau đớn tột cùng. Xâu chuỗi lại sự việc, tôi mới thấy anh chỉ cần một gia đình vỏ bọc mà không quan tâm đến cảm xúc cũng như tình cảm của tôi. Khi phát hiện ra, anh cầu xin tôi tha thứ và cho anh cơ hội để con cái có gia đình. Tôi cũng nghĩ rằng sẽ cho anh một cơ hội để quay về, nhưng cứ nghĩ đến những gì anh đã đối xử với tôi, những lúc anh bực tức là sẵn sàng chửi rồi xưng hô "mày - tao", tôi lại muốn ly hôn để giải phóng cho mình.
Hai tháng nay tôi cố gắng quên đi cảm giác bị phản bội và sống cho bản thân hơn: tôi đi du lịch nhiều hơn, đi cà phê với bạn bè để quên đi nỗi đau này. Xin nói thêm về bản thân, tôi có nhan sắc, nhẹ nhàng, yêu chồng thương con và làm tất cả để gia đình có cuộc sống tốt đẹp nhất. Thu nhập của tôi có thể lo cho ba mẹ con cuộc sống dư dả nếu ly hôn. Hiện tại khi phát hiện ra sự việc, tôi bắt anh phải chu cấp nuôi con, mỗi tháng tầm 20 triệu. Trước đây, thỉnh thoảng anh đưa vài triệu nếu tôi yêu cầu đóng góp. Tôi để anh tự do về tài chính, không hỏi anh kiếm được bao nhiêu; nếu mua nhà, mua đất anh sẽ mang tiền về cho tôi.
Hiện tại tôi đang rất đắn đo để giải quyết chuyện gia đình mình. Thứ nhất, nếu tôi nhất quyết ly hôn, tài sản sẽ chia đôi, như vậy công sức bao năm làm lụng gom góp của tôi cũng bị chia đi, con tôi sẽ bị chia cắt về tình cảm trong khi con rất yêu bố. Thứ hai, nếu cứ sống thế này, vợ chồng xa nhau và không có sự quan tâm chia sẻ, không có sự thấu hiểu lẫn nhau, sẽ lãng phí cuộc đời.
Điều mong mỏi lớn nhất của tôi là có một gia đình hạnh phúc, vợ chồng quan tâm yêu thương lẫn nhau, tiền ít cũng được nhưng sao lại quá khó với tôi. Có nhiều người khuyên tôi rằng: cứ mặc kệ chồng, anh ấy muốn làm gì thì làm, miễn mang tiền về nuôi con nhưng tôi lại không thể làm được điều đó. Tôi thực sự không biết nên làm gì lúc này, xin các bạn cho tôi lời khuyên để tôi có thể tìm ra định hướng tốt nhất cho mình và các con.
Thục Trinh 03/12/2025

Giờ tôi có thể mua nhiều món ngon, tiếc rằng răng ba mẹ đã yếu

Thập niên 90, gia đình tôi rất nghèo, ba mẹ luôn cố gắng cho anh em tôi ăn học dù chạy ăn từng bữa.
Nhìn thấy được nỗi vất vả của ba mẹ nên anh em tôi chú tâm học hành đến nơi đến chốn. Món nào ngon ba mẹ đều dành cho chúng tôi, nói là ngon nhưng chỉ con cá, miếng thịt heo và cơm không độn khoai lang thôi. Chúng tôi thời đó ngây thơ, đâu biết gì, cứ thế ăn mà không suy nghĩ. Đôi lúc... Đọc thêm

Điện thoại tôi hỏng, chồng mặc kệ dù thừa hai chiếc

Tôi hiểu, điện thoại hỏng không làm mình mất kết nối với thế giới, chính sự lạnh lùng của chồng làm tôi mất kết nối với hôn nhân.
Dưới góc nhìn của tôi, câu chuyện này không chỉ xoay quanh một chiếc điện thoại, mà là câu chuyện về sự quan tâm và cách một người chồng đối xử với vợ mình. Chiếc điện thoại của tôi bị hỏng. Lúc đó, anh có sẵn một chiếc mới, thậm chí một... Đọc thêm

Chỉ cần tôi thắc mắc điều gì sẽ bị anh cho rằng soi mói, kiểm soát

Anh bảo tôi quyền gì mà hỏi anh đi đâu, nói chuyện với ai; thậm chí bảo tôi chạm giới hạn khi hỏi về những mối quan hệ cũ.
Có một thời gian, tôi nhầm lẫn giữa sự quan tâm hàng ngày và tình yêu. Một người quan tâm mình mỗi ngày, sáng nhắn tin, gọi điện khoe món ăn đã nấu, dặn tôi nhớ ăn sáng; trong giờ đi làm, giờ giải lao tranh thủ nhắn hỏi; chiều tan làm lại nhắn; tối về gọi... Đọc thêm

Chồng tôi được dạy rằng 'vợ chồng chỉ là cái áo mặc vào cởi ra'

Tôi ôm con ly thân cho chồng thời gian đánh giá lại câu nói truyền đời đó của ông bà.
Tôi và chồng từng suýt ly hôn vì nhà chồng có truyền thống dạy đàn ông trong dòng họ rằng: "Anh em mới là máu mủ ruột rà, còn vợ chồng chỉ là cái áo mặc vào cởi ra". Tôi ôm con ly thân cho chồng thời gian đánh giá lại câu nói truyền đời đó của ông bà.
Một ngày, chồng tôi bị bệnh nặng, chưa kịp... Đọc thêm

Tôi lo cho mẹ đủ thứ vẫn không bằng lời hỏi thăm của anh trai hư hỏng

Những gì tôi dành cho mẹ lại không được ghi nhận, không bằng lời nói của con trai.
Tôi 31 tuổi, lấy chồng được sáu năm. Bố tôi mất sớm từ khi tôi 8 tuổi và anh trai 10 tuổi. Từ đó mẹ tôi nuôi hai anh em khôn lớn đến giờ này. Nhà tôi ở gần bên ngoại, khó khăn cũng nhờ các cậu, dì bên ngoại. Ngoài ra nhà tôi ở cùng một dì không lấy chồng, không có con cái. Vậy là nhà tôi có bốn... Đọc thêm