Home
Menu

Nhìn ba bệnh tật giày vò, con - người đàn ông 40 tuổi khóc nghẹn

Dẫu biết cuộc đời một con người không tránh khỏi sinh - lão - bệnh - tử, nhưng làm sao con có thể không đau lòng.
Con không nhớ rõ từ khi nào mình bắt đầu có ký ức, nhưng ký ức của con lấp đầy những câu chuyện ngày xưa, rất lâu trước khi con ra đời. Con ghiền những câu chuyện ngày xưa ba má kể về hành trình gia đình mình vượt qua bom đạn, những lần cận kề cái chết, những ngày tháng cả bốn người đói lả trong rừng hoang, liếm những giọt sương đọng trên lá để sống qua ngày, những lần ba bị bắt đi để lại má ôm hai đứa con bơ vơ giữa dòng người chạy nạn, rồi ông trời thương xót đã đưa ba đến gặp lại vợ con khi lang thang trong tuyệt vọng. Những ký ức như một cuốn phim quay đi quay lại mà con chưa bao giờ thấy chán. Có vẻ như nhờ những gian nan, thử thách đó khiến gia đình mình càng thương yêu nhau hơn.
Ngày con sinh ra, ba vui mừng đến nỗi ấm nước ba nấu mãi không sôi, thì ra ba quên đổ nước vào. Mỗi đêm con quen với đốm lửa lập lòe: điếu thuốc của ba, kèm theo tiếng ho sặc sụa của con. Một ngày kia ba nhận ra khói thuốc ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe các con, ba quyết tâm từ bỏ. Hôm sau, ba bỏ thuốc thật. Thấm thoắt đã 40 năm. Lớn hơn một chút, con tập tành theo ba ra đồng tưới cà phê, đào khoai, dặm lúa... Ba khỏe lắm. Quãng đường đi và về khiến con mệt rã rời, đôi chân quyết định không nghe lời bộ não, muốn bước mà chân cứ đơ ra không thể nào nhấc lên được. Ấy thế mà sau một ngày quần quật giữa đồng, ba vẫn cứ phăng phăng đẩy chiếc xe đạp thồ chất đầy những bao lúa cao tới tận đầu.
Mấy anh em thỉnh thoảng theo ba ra đồng, bảo là phụ ba nhưng nào có làm được gì nhiều, đứa thì tìm tổ chim, đứa hái thù lù, đứa nhặt ốc, rồi cũng chỉ mình ba cặm cụi làm cho đến lúc về. Nửa đêm con ấm đầu, đau bụng, đập cửa phòng gọi ba, ba tỉnh giấc gần như ngay lập tức mà không bao giờ có một lời càm ràm. Nhẹ thì ba cạo gió, thoa dầu; nặng thì cầm ngọn đèn dầu cõng con băng xuyên màn đêm đến nhà cô y tá duy nhất ở xã. Mà lạ lắm, ngày xưa cứ ước bệnh để được ba má sờ đầu, xoa bụng.
Mấy anh chị em con lớn dần. Ngày chị lên xe hoa, mấy má con ôm nhau khóc ngất. Ba chỉ lặng lẽ ngồi trong góc phòng. Lần đầu tiên con thấy nước mắt ba rơi. Thương con trẻ dại, mỗi tháng ba lại gói ghém đồ đạc lặn lội thăm con, thăm cháu. Cuộc điện thoại giữa đêm báo tin anh con đột ngột ra đi, ba như chết lặng. Người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh, vừa đau đớn vừa hoang mang, không biết sau này con dâu và hai đứa cháu nội sẽ sống ra sao. Con hiểu cuộc đời của ba trải qua nhiều mất mát. Ba mồ côi mẹ từ trước khi được đến trường. Ngày đó, ông nội hà khắc với ba nhưng may mắn bà nội kế lại thương ba như con ruột. Rồi ba lần lượt mất đi hai người em gái trong chiến tranh trong độ tuổi thiếu niên. Dù ba không nói nhưng con hiểu trong lòng ba thiếu thốn tình cảm gia đình, nên tất cả tình thương ba dành hết cho con cháu.
Khi ba dặn dò con cố gắng thay anh chăm lo cho chị, nuôi dạy các cháu, con đã sẵn lòng. Các con đã trưởng thành, con chỉ cầu mong ba má sống vui, sống khỏe với con cháu. Con đưa ba đi khám định kỳ, nhắc nhở ba uống thuốc đầy đủ. Các cháu cũng thương ông nên thường xuyên về thăm, thứ gì ngon, bổ đều dành cho ông bà.
Năm rồi, nhận tin ba mắc ung thư, con hoang mang, thẫn thờ, đầu óc trống rỗng. Sau khi ổn định tinh thần, con đem ba đi chữa trị. Mọi áp lực con tự nguyện gánh hết, nhiều lúc thấy mình như sắp gục ngã. Trước mặt ba, con tỏ ra mình ổn để ba yên tâm điều trị. Con lao vào kiếm tiền, làm ngày làm đêm khiến bản thân rơi vào trầm cảm phải gặp bác sĩ tâm lý, nhưng con không bỏ cuộc, bởi con không muốn mình phải hối tiếc. Sức khỏe ba yếu dần. Tháng trước, ba không thể đi lại được nữa. Tuần trước, ba đã không thể ăn uống bình thường. Mấy hôm nay ba bắt đầu chịu những cơn đau, chỉ nằm một chỗ. Hôm qua, các con, các cháu về thăm ba, ba vui lắm. Con dâu bón từng muỗng cháo, muỗng sữa, ba nén đau nuốt hết.
Đêm qua con đã không thể nào chợp mắt. Nhìn thân thể ba chỉ còn da bọc xương, đôi lúc rung lên vì cơn đau hành hạ mà con không cầm lòng được. Suốt đêm con xoa bóp khắp cơ thể mong làm dịu phần nào. Mỗi cơn đau của ba làm con quặn thắt, mắt con giàn giụa vì bất lực. Thời gian của ba giờ đếm từng ngày, từng giờ. Dẫu biết cuộc đời một con người không tránh khỏi sinh - lão - bệnh - tử, nhưng làm sao con có thể không đau lòng. Hôm nay con không thể tập trung làm việc được nữa. Người đàn ông mạnh mẽ suốt hơn 40 năm giờ trở nên yếu đuối. Ngẫm lại ký ức về ba khiến con khóc nấc nghẹn ngào.
Khải Sơn 28/05/2024

Đêm nào nhìn con ngủ tôi cũng khóc vì nghèo khó

26 tuổi, tôi vừa làm mẹ, vừa làm telesale với mức lương chưa tới 8 triệu đồng, tương lai mù mịt, năng lực mơ hồ, trách nhiệm đè nặng.
Đêm nào nhìn con ngủ tôi cũng khóc, khóc vì thương con, thương chính mình. Tôi từng ước không nên được sinh ra, từng muốn không còn tồn tại vì thấy mình sống cũng không có ích gì cho gia đình, xã hội, thậm chí còn chính là nỗi lo lắng cho gia đình. Vậy... Đọc thêm

Vì con, tôi sẽ rời xa người chồng bệnh tật

Mười năm qua, tôi chưa từng phụ thuộc vào chồng, tôi nghĩ mình đã sống rất trọn vẹn nghĩa tình suốt thời gian đó rồi.
Tôi là tác giả của bài viết "Tôi hối hận vì không khám tiền hôn nhân". Gia đình tôi khá giả, ngược lại, gia đình chồng chỉ đủ ăn đủ mặc. Do hồi nhỏ hay chứng kiến cảnh ba đánh mẹ nên tôi thương anh vì tính hiền lành. Trước khi kết hôn, anh rơi vào cảnh thất... Đọc thêm

Muốn sinh con nhưng sợ bé dị tật hoặc di truyền bệnh của tôi

Tôi không thể ngưng thuốc khi mang thai do bác sĩ tâm thần khuyên, nhưng lại sợ con bị dị tật nếu dùng thuốc.
Tôi 39 tuổi, làm nhân viên văn phòng ở một công ty FDI lương 25 triệu đồng, lấy chồng được ba năm nhưng chưa có con. Sẽ chẳng có chuyện gì nếu tôi là người bình thường nhưng tôi lại bị bệnh tâm thần phân liệt. Trong gia đình tôi, chỉ có duy nhất người bác bên mẹ bị bệnh... Đọc thêm

Vượt qua bệnh tật để yêu em nhưng không được ghi nhận

Em trách tôi không nỗ lực, đổ lỗi cho bệnh tật, trong khi tôi vẫn cố gắng từng chút, nhưng có những điều không thể cưỡng lại được.
Cả tuần nay tôi suy nghĩ rất tiêu cực về bản thân, về chuyện tình yêu với một cô gái quen trong hoàn cảnh yêu xa. Tôi 30 tuổi, là người vui vẻ, hoạt bát, sống tích cực, nhưng khi bị bệnh thì mọi thứ trong tôi trở nên tồi tệ. Tôi tự ti về ngoại... Đọc thêm

Vợ có 400 triệu để dành nhưng bỏ mặc tôi bệnh tật và khoản nợ 200 triệu

Mệt mỏi và bệnh tật khiến tôi không còn đủ sức để làm việc, vợ cũng không hỏi han gì.
Tôi sinh năm 1991, vợ sinh năm 1994, có cô con gái gần 5 tuổi rất lanh lợi và dễ thương. Chúng tôi gặp nhau vào cuối năm 2019 và nhanh chóng kết hôn sau khi vợ có bầu chỉ sau 3 tháng quen biết. Cuộc sống của chúng tôi từng rất hạnh phúc, ổn định với công việc tốt và thu nhập ổn định. Tuy nhiên,... Đọc thêm