Nhìn ba bệnh tật giày vò, con - người đàn ông 40 tuổi khóc nghẹn
Dẫu biết cuộc đời một con người không tránh khỏi sinh - lão - bệnh - tử, nhưng làm sao con có thể không đau lòng.
Con không nhớ rõ từ khi nào mình bắt đầu có ký ức, nhưng ký ức của con lấp đầy những câu chuyện ngày xưa, rất lâu trước khi con ra đời. Con ghiền những câu chuyện ngày xưa ba má kể về hành trình gia đình mình vượt qua bom đạn, những lần cận kề cái chết, những ngày tháng cả bốn người đói lả trong rừng hoang, liếm những giọt sương đọng trên lá để sống qua ngày, những lần ba bị bắt đi để lại má ôm hai đứa con bơ vơ giữa dòng người chạy nạn, rồi ông trời thương xót đã đưa ba đến gặp lại vợ con khi lang thang trong tuyệt vọng. Những ký ức như một cuốn phim quay đi quay lại mà con chưa bao giờ thấy chán. Có vẻ như nhờ những gian nan, thử thách đó khiến gia đình mình càng thương yêu nhau hơn.
Ngày con sinh ra, ba vui mừng đến nỗi ấm nước ba nấu mãi không sôi, thì ra ba quên đổ nước vào. Mỗi đêm con quen với đốm lửa lập lòe: điếu thuốc của ba, kèm theo tiếng ho sặc sụa của con. Một ngày kia ba nhận ra khói thuốc ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe các con, ba quyết tâm từ bỏ. Hôm sau, ba bỏ thuốc thật. Thấm thoắt đã 40 năm. Lớn hơn một chút, con tập tành theo ba ra đồng tưới cà phê, đào khoai, dặm lúa... Ba khỏe lắm. Quãng đường đi và về khiến con mệt rã rời, đôi chân quyết định không nghe lời bộ não, muốn bước mà chân cứ đơ ra không thể nào nhấc lên được. Ấy thế mà sau một ngày quần quật giữa đồng, ba vẫn cứ phăng phăng đẩy chiếc xe đạp thồ chất đầy những bao lúa cao tới tận đầu.
Mấy anh em thỉnh thoảng theo ba ra đồng, bảo là phụ ba nhưng nào có làm được gì nhiều, đứa thì tìm tổ chim, đứa hái thù lù, đứa nhặt ốc, rồi cũng chỉ mình ba cặm cụi làm cho đến lúc về. Nửa đêm con ấm đầu, đau bụng, đập cửa phòng gọi ba, ba tỉnh giấc gần như ngay lập tức mà không bao giờ có một lời càm ràm. Nhẹ thì ba cạo gió, thoa dầu; nặng thì cầm ngọn đèn dầu cõng con băng xuyên màn đêm đến nhà cô y tá duy nhất ở xã. Mà lạ lắm, ngày xưa cứ ước bệnh để được ba má sờ đầu, xoa bụng.
Mấy anh chị em con lớn dần. Ngày chị lên xe hoa, mấy má con ôm nhau khóc ngất. Ba chỉ lặng lẽ ngồi trong góc phòng. Lần đầu tiên con thấy nước mắt ba rơi. Thương con trẻ dại, mỗi tháng ba lại gói ghém đồ đạc lặn lội thăm con, thăm cháu. Cuộc điện thoại giữa đêm báo tin anh con đột ngột ra đi, ba như chết lặng. Người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh, vừa đau đớn vừa hoang mang, không biết sau này con dâu và hai đứa cháu nội sẽ sống ra sao. Con hiểu cuộc đời của ba trải qua nhiều mất mát. Ba mồ côi mẹ từ trước khi được đến trường. Ngày đó, ông nội hà khắc với ba nhưng may mắn bà nội kế lại thương ba như con ruột. Rồi ba lần lượt mất đi hai người em gái trong chiến tranh trong độ tuổi thiếu niên. Dù ba không nói nhưng con hiểu trong lòng ba thiếu thốn tình cảm gia đình, nên tất cả tình thương ba dành hết cho con cháu.
Khi ba dặn dò con cố gắng thay anh chăm lo cho chị, nuôi dạy các cháu, con đã sẵn lòng. Các con đã trưởng thành, con chỉ cầu mong ba má sống vui, sống khỏe với con cháu. Con đưa ba đi khám định kỳ, nhắc nhở ba uống thuốc đầy đủ. Các cháu cũng thương ông nên thường xuyên về thăm, thứ gì ngon, bổ đều dành cho ông bà.
Năm rồi, nhận tin ba mắc ung thư, con hoang mang, thẫn thờ, đầu óc trống rỗng. Sau khi ổn định tinh thần, con đem ba đi chữa trị. Mọi áp lực con tự nguyện gánh hết, nhiều lúc thấy mình như sắp gục ngã. Trước mặt ba, con tỏ ra mình ổn để ba yên tâm điều trị. Con lao vào kiếm tiền, làm ngày làm đêm khiến bản thân rơi vào trầm cảm phải gặp bác sĩ tâm lý, nhưng con không bỏ cuộc, bởi con không muốn mình phải hối tiếc. Sức khỏe ba yếu dần. Tháng trước, ba không thể đi lại được nữa. Tuần trước, ba đã không thể ăn uống bình thường. Mấy hôm nay ba bắt đầu chịu những cơn đau, chỉ nằm một chỗ. Hôm qua, các con, các cháu về thăm ba, ba vui lắm. Con dâu bón từng muỗng cháo, muỗng sữa, ba nén đau nuốt hết.
Đêm qua con đã không thể nào chợp mắt. Nhìn thân thể ba chỉ còn da bọc xương, đôi lúc rung lên vì cơn đau hành hạ mà con không cầm lòng được. Suốt đêm con xoa bóp khắp cơ thể mong làm dịu phần nào. Mỗi cơn đau của ba làm con quặn thắt, mắt con giàn giụa vì bất lực. Thời gian của ba giờ đếm từng ngày, từng giờ. Dẫu biết cuộc đời một con người không tránh khỏi sinh - lão - bệnh - tử, nhưng làm sao con có thể không đau lòng. Hôm nay con không thể tập trung làm việc được nữa. Người đàn ông mạnh mẽ suốt hơn 40 năm giờ trở nên yếu đuối. Ngẫm lại ký ức về ba khiến con khóc nấc nghẹn ngào.
Khải Sơn 28/05/2024Ân hận vì tuổi trẻ cày cuốc, đến tuổi trung niên trắng tay, bệnh tật
Tôi 45 tuổi, không nhà, không việc, không chồng con, chỉ có cha già và vài căn bệnh.
Cảm thấy lứa tuổi này phải ổn định cảm xúc và tài chính nhưng tôi lại mông lung vô định. Sau bao năm bôn ba làm việc ở thành phố đã bào mòn sức khỏe tâm thần và thể xác của tôi, tôi quyết định nghỉ việc năm 42 tuổi sau khi tích lũy được một số tiền. Trước kia, công việc của tôi liên quan đến...
Đọc thêmĐêm nào nhìn con ngủ tôi cũng khóc vì nghèo khó
26 tuổi, tôi vừa làm mẹ, vừa làm telesale với mức lương chưa tới 8 triệu đồng, tương lai mù mịt, năng lực mơ hồ, trách nhiệm đè nặng.
Đêm nào nhìn con ngủ tôi cũng khóc, khóc vì thương con, thương chính mình. Tôi từng ước không nên được sinh ra, từng muốn không còn tồn tại vì thấy mình sống cũng không có ích gì cho gia đình, xã hội, thậm chí còn chính là nỗi lo lắng cho gia đình. Vậy...
Đọc thêmBạn gái cắt nát đôi giày tôi mới mua vì không mua quà cho em
Quen nhau chín năm, nhiều lần tôi muốn chia tay và đến lần này tôi không còn muốn giữ mối quan hệ này nữa.
Tôi là tác giả bài viết "Bạn gái không chịu chia tay". Kể từ bài viết năm 2023, mối quan hệ bảy năm đã lên thành chín năm, chúng tôi chưa kết hôn nhưng mọi việc vẫn diễn ra theo chiều hướng xấu đi. Hai năm nay, đặc biệt là năm 2024, kinh tế của tôi khủng hoảng trầm trọng. Bạn...
Đọc thêmVì đôi giày, bạn gái có ý định chia tay tôi
Bạn gái thấy đôi giày đẹp, có ý định đòi mua, tôi nói về việc em còn bao nhiêu đôi chưa đi, em giận, bỏ về, nhắn tin chia tay.
Tôi 25 tuổi, có công việc ổn định với mức thu nhập khoảng 15 triệu đồng mỗi tháng, có lẽ đó không phải là mức thu nhập cao nhưng tôi nghĩ cũng tương đối ổn. Tuy nhiên, có một vấn đề hơi nhạy cảm làm tôi cảm thấy hơi mệt mỏi, là tình phí. Người yêu...
Đọc thêmTôi khóc, chồng chỉ nhìn một cái rồi đi ngủ
Theo tôi nghĩ, khi thấy người mình yêu khóc, người ta phải đau lòng và an ủi, chứ không phải dửng dưng như vậy.
Tôi 33 tuổi, chồng 37 tuổi, lấy nhau được tám năm và có một bé. Chúng tôi chỉ hẹn hò nhau một năm rồi tiến đến hôn nhân. Suốt thời gian tám năm đó, chúng tôi trải qua rất nhiều khó khăn nhưng rồi cũng vượt qua. Giờ cuộc sống ổn hơn xưa nhưng tôi cảm nhận cả hai không...
Đọc thêm