Từ bỏ tất cả ở nơi gắn bó suốt 10 năm, anh về nước vì tôi
Giữa muôn vạn người, tôi tìm thấy anh - người đàn ông giản dị, mang theo chiếc balô cũ và một trái tim đủ đầy, bước vào đời tôi.
Có những mối duyên bắt đầu từ điều tưởng như rất nhỏ bé - chỉ một bài viết trên VnExpress, vài dòng giới thiệu ngắn ngủi giữa những bà mẹ chưa từng gặp nhau. Vậy mà chính từ nơi tưởng chừng ngẫu nhiên ấy, tôi đã gặp được người đàn ông của cuộc đời mình.
Lần đầu tiên gặp anh, đó không phải là khung cảnh lãng mạn hay một khoảnh khắc kỳ diệu như trong phim. Chỉ đơn giản là một buổi chiều mưa mùa hạ, khi anh vừa bước ra từ sân bay sau chuyến bay thật dài, vai đeo chiếc balô đã cũ, mồ hôi còn lấm tấm trên trán. Nhưng trong đôi mắt anh khi ấy có một thứ ánh sáng khiến tôi chợt thấy bình yên, như thể thế giới bên trong anh đã tìm thấy nơi để trở về.
Chúng tôi quen nhau nhờ bài viết giới thiệu giản dị trên VnExpress, nơi những người mẹ âm thầm gửi gắm hy vọng cho con mình. Anh ở nước ngoài, dành gần mười năm học tập, làm việc, gây dựng cuộc đời nơi xa xôi. Tôi ở Việt Nam, đã đi qua những chông chênh, đang học cách thu xếp lại cuộc sống sau những thử thách tưởng chừng vượt quá sức mình. Một tin nhắn đầu tiên. Một lời chào nhẹ nhàng. Rồi thêm một, thêm một nữa... Cứ thế, tình yêu của chúng tôi lớn dần lên, chậm rãi, dịu dàng, không ồn ào nhưng cũng đủ mạnh mẽ để vượt qua khoảng cách địa lý, chênh lệch múi giờ và cả những nỗi sợ ngủ yên trong lòng mỗi người.
Anh yêu tôi theo cách rất riêng của mình, lặng lẽ nhưng bền bỉ. Biết tôi yêu thơ, anh - người từng cho rằng thơ là điều xa xỉ trong đời sống lý trí - bắt đầu viết. Những vần thơ đầu tiên còn vụng về, chữ chưa tròn, nhịp chưa khớp. Thế mà tôi đã khóc khi đọc chúng. Không phải vì thơ hay, mà vì tôi biết đó là điều anh chưa từng làm cho bất kỳ ai trước đây. Mỗi sáng, tôi tỉnh giấc với một bài hát anh gửi. Không hẳn để lãng mạn, mà như một lời nhắc: đâu đó ngoài kia, có một người bắt đầu ngày mới bằng việc nghĩ đến tôi.
Và rồi, điều khiến tôi tin chắc vào tình yêu của anh không phải là những lời ngọt ngào, không phải hoa hay quà, mà là quyết định lớn nhất đời anh: rời bỏ tất cả nơi xứ người: công việc, sự nghiệp, vùng đất gắn bó suốt gần mười năm để về bên tôi, bắt đầu lại từ con số không. Tôi đã hỏi anh nhiều lần: "Anh có tiếc không khi rời xa tất cả để về vì em?". Anh chỉ cười, mồ hôi lấm tấm bên thái dương, nói rất khẽ: "Anh về chỉ vì em". Có lẽ, với anh, đó không phải sự từ bỏ mà chỉ là hành trình quay về đúng nơi trái tim mình thuộc về.
Chúng tôi đều từng bước qua những cay đắng. Đã có những đêm tôi ngồi một mình, tự hỏi: "Liệu trên đời này có ai yêu mình, không vì trách nhiệm, không vì thói quen, mà chỉ vì mình là chính mình?". Và câu trả lời đến, muộn màng nhưng trọn vẹn. Bên anh, tôi không phải gồng lên để hoàn hảo. Tôi được là chính tôi, đôi khi yếu đuối, đôi khi bất an, đôi khi im lặng. Và trong mọi phiên bản của tôi, anh vẫn ở đó, kiên nhẫn lắng nghe, bình yên chở che, dịu dàng yêu thương.
Tôi viết những dòng này không phải để kể một câu chuyện cổ tích. Chúng tôi không hoàn hảo. Chúng tôi cũng từng giận dỗi vì những điều vụn vặt nhưng chưa một lần nào tôi phải nghi ngờ tình yêu ấy, chưa lần nào tôi cảm thấy mình lạc lõng trong thế giới của anh. Nếu bạn - người đang đọc đến đây - từng đi qua tổn thương, từng khép chặt trái tim, từng nghĩ rằng "tình yêu chỉ đẹp trên màn ảnh",... xin hãy tin tôi: yêu thương chân thành vẫn còn đó. Duyên phận đôi khi đến muộn, nhưng khi đến đúng lúc, bạn sẽ hiểu vì sao mình phải đợi lâu đến vậy.
Và hôm nay, khi chúng tôi đã là vợ chồng, tôi càng tin rằng mọi chờ đợi, mọi vòng quanh của cuộc đời đều chỉ để dẫn tôi đến giây phút này. Để rồi giữa muôn vạn người, tôi tìm thấy anh - người đàn ông giản dị, mang theo chiếc balô cũ và một trái tim đủ đầy, bước vào đời tôi - thật khẽ, nhưng ở lại... mãi mãi.
Hạnh Phúc 03/08/2025Công ty gắn bó 14 năm giam lương và bảo hiểm khi tôi xin nghỉ
Người ta hay nói rời bỏ một người sếp tồi chứ không phải rời công ty, còn tôi chọn rời cả hai.
Tôi 36 mùa xuân, đây là lần thất nghiệp sau 14 năm gắn bó ở công ty. Tôi làm quần quật, tăng ca theo yêu cầu không ngừng nghỉ, khi tăng ca tôi phải đón con vào ở lại cùng mình vì chồng đi làm ngược hướng với tôi nên thôi mẹ con dắt nhau vào làm xong việc mới về. Có khi về tới nhà, con...
Đọc thêmVợ chồng mất kết nối đã lâu, anh không có dấu hiệu hàn gắn
Vợ chồng mâu thuẫn, anh đập phá đồ đạc, bảo tôi lấn lướt rồi chỉ tay vào tôi: "Tao sẽ cho mày biết nhà này ai là nóc".
Tôi và chồng cùng 39 tuổi, kết hôn 12 năm với hai bàn tay trắng. Nhờ may mắn tôi đã phát triển công việc riêng, anh không xin được việc nên phụ tôi cùng phát triển công việc. Mấy năm đầu chí thú làm ăn, tôi cố gắng làm gấp hai gấp ba sức mình. Lúc đó anh xong...
Đọc thêmChưa công ty nào tôi gắn bó quá 12 tháng
Tôi 34 tuổi, hơn 12 năm ra trường đi làm nhưng thời gian làm việc không liên tục, cứ làm một thời gian là nghỉ.
Lúc tôi làm được ba bốn tháng, lúc gần một năm, gần như chưa có công ty nào gắn bó quá 12 tháng làm việc. Trong năm nay tôi nghỉ việc hai công ty. Tôi bị hoang mang về công việc mình làm, lúc nào cũng tự hỏi liệu gắn bó với nghề được không? Quá trình làm việc tôi cũng không sôi...
Đọc thêmVì tiền bạc và con cái, tôi có nên hàn gắn với chồng cũ
Tôi ly hôn chồng sau nhiều năm chung sống, ngoài vấn đề tiền bạc, tôi còn lo tương lai ba mẹ con khi mọi thứ trở nên quá khó khăn.
Tôi 37 tuổi, mới trải qua cuộc hôn nhân tan vỡ. Tôi có hai con, một bé học tiểu học và một bé học cấp hai. Tuy nhiên, việc rời xa chồng khiến tôi không chỉ đau buồn về mặt tình cảm mà còn gặp phải rất nhiều khó khăn về tài chính và tâm lý. Tài sản hình...
Đọc thêmVợ cũ muốn hàn gắn khi tôi đã có người mới
Tôi đứng giữa một bên là nghĩa tình sâu nặng, một bên là tình yêu mới với hy vọng, niềm tin và tương lai tươi sáng.
Tôi và vợ cũ từng có một câu chuyện tình đẹp. Chúng tôi yêu nhau suốt bốn năm rồi mới tiến tới hôn nhân, chung sống với nhau 12 năm và có hai con đủ nếp tẻ. Quãng thời gian đó, chúng tôi tưởng như không gì có thể chia cách. Đến một giai đoạn tôi lao vào công việc quá...
Đọc thêm