Hơn một năm nay mẹ chỉ được trả một phần nhỏ lương
Mẹ thường xuyên nói về chuyện 'cơm áo gạo tiền', phải buôn bán thêm thứ gì cho đủ, những lời than thở vì không có động lực đi làm.
Cơ quan nợ tiền mẹ tôi hơn một năm, đó là sự thật. Khi mẹ tôi kể ra, nhiều người hoảng hốt: "Thật vậy sao"? "Tội chị quá" nhưng tôi biết người ta chẳng tin, mà cũng chẳng dám tin bởi với vốn hiểu biết hạn hẹp của tôi, có thể ở đâu đó vẫn có nhưng người ta không đưa tin, chẳng có nơi nào lại nợ tiền người lao động lâu đến thế. Nếu có, tôi sẽ đưa mẹ xem ngay để mẹ thấy mình không đơn độc. Dù nghe mẹ kể có tách bạch tiền bài viết với lương, nhưng với thời buổi hiện nay, với nghề của mẹ, chỉ lương thôi không bao giờ đủ. Để cho dễ hiểu thì người đi làm sẽ có cảm xúc gì khi chỉ nhận được một phần lương? Chắc chắn không thể nào hài lòng.
Mỗi khi có lương, tôi đều dành dụm để đưa cho mẹ, dù lắm khi mẹ từ chối. Có lần tôi đọc bài báo, các thành viên của một đội thể thao nào đó chỉ vì bị nợ lương vài tháng đã làm loạn, bỏ tập luyện, với mẹ tôi là một năm hơn, chính xác 13 tháng. Bị nợ là vậy nhưng mẹ và những người khác không ai dám lên tiếng. Tôi không có kiến thức về chuyên ngành của mẹ, chỉ thường nghe mẹ than rằng có ý kiến sẽ bị đưa vào danh sách đen, rồi bị sa thải, dưới cái mác "tinh giản biên chế". Tôi hay kêu mẹ và những người khác cùng lên, chỉ cần tất cả đồng lòng, treo băng rôn, đình công..., biết đâu mọi chuyện sẽ khác. Bố, một người tôi luôn kính trọng, đã nhắc cho tôi nhớ rằng từng có những người vùng lên rồi lại bị chìm.
Không có tiền bài viết nhưng khối lượng công việc của mẹ lại nhiều hơn vì đòi hỏi từ cấp trên, mẹ buộc phải làm tốt. Những đồng nghiệp của mẹ vẫn đi sớm về khuya, thức đêm thức hôm, làm không công và phải đạt yêu cầu. Không làm đương nhiên không có lương, tôi nghĩ mọi người đi làm với suy nghĩ rằng: "Biết đâu ngày mai cơ quan sẽ trả". Thật kỳ lạ, hóa ra nợ tiền lại là động lực để tất cả làm tốt hơn. Mẹ không dám nghỉ , bởi nghỉ sẽ chẳng được gì sau cả thanh xuân cống hiến.
Hậu quả của việc thiếu tiền, cách nói đơn giản của việc không được trả tiền bài viết chắc ai cũng mường tượng được. Tết năm nay có vài đồng nghiệp của mẹ không dám về quê, rồi những người có con học ở trường tư, hay chỉ những vấn đề cơ bản trong cuộc sống hàng ngày cũng khiến họ suy nghĩ bạc cả tóc. Còn với mẹ, chủ đề quen thuộc trong mỗi bữa cơm là vấn đề cơm áo gạo tiền, phải buôn bán thêm thứ gì cho đủ, những lời than thở thốt lên vì không có động lực để đi làm. Đôi lúc mẹ nổi nóng vô cớ, khiến tôi cũng vặc lại. Những buổi đi du lịch cuối tuần gần như biến mất, nhưng cho dù thế nào, mẹ vẫn làm.
Tôi không tưởng tượng cảnh mỗi sáng dậy đi làm rồi nghĩ mình không có lương sẽ như thế nào. Bố và tôi sẽ cố gắng hết mình để giúp mẹ, giúp cả nhà vượt qua khó khăn. Chúng tôi luôn làm hết công việc nhà có thể để mẹ đỡ cực hơn. Nhiều khi, tôi chỉ quên bấm nút máy giặt, mẹ đã gắt um lên. Nhưng thôi, chẳng sao cả. Bài viết này chỉ để tâm sự, để kể lể, sự khó khăn này có lẽ là của chung nhiều người. Vẫn như mọi khi, mong cho năm mới mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn.
Thi Ngân 15/01/2025Chồng luôn gắp phần ngon đãi khách, phần dở để cho vợ con
Cả mâm cơm có con cá, ông gắp khúc giữa cho khách, còn đầu và đuôi ông bảo vợ con: "Chúng mày ăn đi".
Vợ chồng tôi ngoài 60 tuổi, trước đây đều là công chức nhưng đã về hưu non lâu rồi. Chúng tôi trồng cây ăn quả, lao động suốt ngày. Tôi vẫn trèo lên đỉnh cây mít để hái quả, chồng chở mỗi lần gần hai tạ quả đi xa 10 km bằng xe máy để bán. Một vụ thu hoạch chỉ khoảng 10 ngày...
Đọc thêmChồng đẹp trai, thông minh, chiều vợ, nay lờ đờ và nóng nảy
Nhớ đến 10 năm hạnh phúc, tôi không nỡ buông, nhưng con phải chứng kiến bố nghiện rượu, tôi không thể chấp nhận được
Trải qua 20 năm bên nhau, chồng tôi từ một người đàn ông yêu chiều vợ hết mực, đẹp trai thông minh, 5 năm gần đây thành người lờ đờ, nóng nảy, chửi bới vợ con, bực lên là lao vào đánh. Mỗi tối anh đều uống rượu bia, bảo uống cho dễ ngủ, rồi mặc vợ chăm...
Đọc thêmBố mẹ bạn trai muốn tôi sau này nghỉ việc chăm con vì lương thấp
Bố mẹ anh nói rằng lương tôi quá thấp so với số tiền mỗi tháng nhà anh kiếm được và bạn trai tôi cũng đang đi làm cho vui thôi.
Tôi và bạn trai yêu nhau hơn một năm, xác định tiến xa hơn nên vừa đưa nhau về ra mắt hai bên gia đình. Tôi 28 tuổi, làm nhân viên văn phòng, lương tháng 15 triệu đồng. Bạn trai làm về công nghệ thông tin, lương khoảng 30 triệu đồng. Nhà anh ở thành phố lớn,...
Đọc thêmBa năm từ ngày vợ bỏ đi, tôi một mình nuôi hai con nhỏ
Nhiều đêm tôi không ngủ và câu hỏi của con về mẹ chúng, hai đứa con trai lớn dần trong ngôi nhà thiếu vắng hình bóng mẹ.
Hồi ức của một người cha đơn thân đi qua bão giông cuộc đời. Có những khoảng đời, khi ngoảnh đầu nhìn lại, tôi không còn tin nổi mình đã đi qua nó như thế nào. Tôi là một người đàn ông bình thường, không quá xuất chúng, cũng chẳng quá yếu mềm. Tôi từng có...
Đọc thêmChồng khó chịu dù tôi chỉ tiêu một phần mười số tiền tự kiếm
Đối với chồng tôi, số tiền đó là nhiều nên anh cảm thấy không thoải mái với cách tôi tiêu như vậy.
Tôi 31 tuổi, bán hàng online trên các trang thương mại điện tử, có người yêu được hai năm và chuẩn bị kết hôn. Người yêu tôi là viên chức. Tôi đang rất phân vân về vấn đề quản lý tiền nong trong hôn nhân. Công việc kinh doanh của tôi xây dựng được hơn năm năm và phát triển ổn...
Đọc thêm